Ngô Bình: “Có gì đó sai sai thì phải? Bán thần là tay sai của Thần tộc thì sao lại phục vụ con người?”
Cô gái: “Tuy chúng tôi có huyết mạch của Thần tộc, nhưng cũng có huyết mạch của Nhân tộc”.
Ngô Bình trầm ngâm rồi hỏi: “Có bao nhiêu bán thần ở đây?”
Cô gái: “Tính cả người lớn và trẻ nhỏ thì chắc trên một nghìn”.
Ngô Bình: “Bán yêu thì sao?”
Cô gái: “Bán yêu bị đuổi ra khu cách ly rồi, nhưng chúng vẫn thường xuyên tấn công con người. Các trận chiến giữa chúng tôi và bán yêu cũng đã kéo dài nhiều thế hệ”.
Ngô Bình: “Vậy là bán yêu hại người, còn bán thần thì bảo vệ con người?”
Cô gái: “Có thể hiểu là vậy”.
“Cô tên gì?”, anh hỏi.
“Tôi là Lan Thu”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Cô tưởng tôi tin lời cô nói à?”
Lan Thu thở dài: “Nếu anh không tin thì có thể đi theo tôi đến một nơi”.
Ngô Bình: “Nơi nào thế?”
Lan Thu: “Nơi làm việc của bán thần, đến đó rồi thì anh biết biết công việc mà chúng tôi làm có lợi hay có hại cho Nhân tộc”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào cô ta rồi nói: “Tốt nhất là cô đừng có giở trò”.
Hai người đi tới thang máy rồi đi xuống dưới, mãi sau thang máy mới dừng lại, cửa mở, phía trước là một không gian rộng lớn, xung quanh được bọc bằng hợp kim.
Lan Thu: “Đến nơi rồi”.
Lúc này, có nhiều ánh mắt hướng về phía Ngô Bình, mặt họ lạnh tanh, trong mắt đầy tia sát ý.
Cùng lúc đó, chợt có sức mạnh xuất hiện rồi áp chế anh, khiến anh không thể cử động.
Lan Thu cười nói: “Người đến thử luyện đều có thực lực mạnh, không dùng chút mánh thì sao mà bắt được”.
Một người đang ông tóc vàng cao lớn bước ra rồi cười nói: “Lan Thu, gen của người này đáng để nghiên cứu lắm đấy”.
Lan Thu: “Đương nhiên, tôi cảm thấy anh ta là người mạnh nhất từ trước đến giờ”.
Ngô Bình: “Các người tưởng làm thế này là khống chế được tôi à?”
Lan Thu: “Thì chẳng? Lực tràng đang khống chế anh hiện giờ đến Đạo Quân cũng không làm gì được, nếu anh mà có thực lực trên Đạo Quân thì đã chẳng đến đây thử luyện, đúng không?”
Ngô Bình liếc nhìn quanh rồi nói: “Đây là phòng thí nghiệm của các người à?”
Lan Thu: “Đúng, chúng tôi lấy gen của cường giả nhân loại để nghiên cứu, sau đó dùng chúng để bồi dưỡng cho chiến sĩ gen”.
Cô ta chỉ vào những người khác rồi nói: “Có nhìn thấy không? Đây chính là tiểu đội Chu Tiên mới thành lập, lực chiến đấu của họ đều ở cấp Chân Tiên. Nếu đấu một một với Chân Tiên thì họ sẽ dễ dành giành chiến thắng”.
Ngô Bình: “Cô điều khiển họ à?”
Lan Thu: “Đúng, chiến sĩ có mạnh thế thì phải điều khiển chứ, tôi đã lắp con chip trong đầu họ, vì thế họ rất nghe lời tôi”.
Sau đó, cô ta cười rồi hỏi Ngô Bình: “Sao, chấp nhận sự thật chưa?”