Ngô Bình nhặt một cọng tóc bạc của gã trai tóc bạc cất vào nhẫn trữ đồ, rồi lại tiếp tục trở về động ăn thịt.
Con sói trắng ngồi ngoài cửa động nước dãi chảy ròng ròng.
Ngô Bình ăn no rồi thì vứt toàn bộ chỗ còn lại cho con sói trắng. Nó vui mừng, ăn hùng hục.
“Mày là một thành viên Yêu tộc, sao lại phải làm vật cưỡi cho bán thần?”, anh hỏi.
Thì ra con sói trắng này là một con sói yêu, thực lực còn không yếu, có thể nói được tiếng người.
Sói trắng: “Nhân Hoàng bệ hạ, tiểu yêu là vương tử của tộc sói yêu, sau khi bị thần săn bắt của Thần tộc bắt được thì bị bán ra thị trường, sau mấy lần qua tay, tôi trở thành vật cưỡi của hắn”.
Ngô Bình nhướng mày: “Mày biết tao là Nhân Hoàng à?”
Sói trắng: “Yêu tộc của bọn tôi khá mẫn cảm với khí tức của Nhân Hoàng, tổ tiên của chúng tôi từng là vật săn của Nhân Hoàng”.
Ngô Bình nhìn nó: “Vừa nãy mày cố tình xông vào động khiến tao với bán thần kia xảy ra mâu thuẫn nhỉ?”
Sói trắng chớp mắt: “Tiểu yêu không dám nói dối, đúng là vậy ạ”.
Ngô Bình cười hờ: “Mày cũng thật thông minh”.
Sói trắng: “Trước mặt Nhân Hoàng thì đều là trò vặt mà thôi, không qua được mắt Nhân Hoàng bệ hạ”.
Ngô Bình: “Tên bán thần đã chết này có lai lịch gì?”
Sói trắng: “Thần tộc nuôi dưỡng không ít thực lực ở Khuyên giới, gia tộc Inukai của kẻ này cũng là một trong số đó”.
Ngô Bình lấy làm lạ: “Inukai? Đây là họ của người nước Oa và Đông Doanh”.
Sói trắng: “Người này đúng là người nước Oa. Họ Inukai ở nước Oa có thực lực rất hùng mạnh, đến vua nước Oa còn phải nể mặt vài phần”.
Ngô Bình: “Thế lực nào lớn nhất ở nước Oa?”
Sói trắng: “Có hai thế lực rất mạnh là tướng quân và đại tướng. Đương nhiên, mạnh nhất vẫn là vương tộc có vua nước Oa làm đại diện”.
Ngô Bình: “Chẳng phải đồn rằng tám vương tử của nước Oa nội loạn sao?”
Sói trắng: “Đúng vậy, vua nước Oa lâm bệnh nặng, tám vị vương tử đấu đá triền miên, thượng tướng quân và đại tướng cũng tham gia vào việc này”.
“Mày thấy bên nào có hy vọng?”, anh hỏi, cảm giác con sói trắng này rất thông minh.
Sói trắng: “Tính đến bây giờ thì Tam vương tử có khả năng thắng nhất”.
Ngô Bình không hỏi vì sao, anh nói: “Nếu tao giả làm kẻ này trở về gia tộc Inukai thì có ai phân biệt được không?”
Sói trắng: “Không đâu, tôi có thể giúp Nhân Hoàng diễn kịch thật tốt”.
Ngô Bình cười nói: “Được, ra khỏi Thiên Vực, chúng ta tới gia tộc Inukai một chuyến”.
Ăn uống no nê, Ngô Bình tiếp tục hành trình đi về phía trước.
Khám phá trong Thiên Vực là một việc rất khô khan, may con sói trắng này biết nói chuyện, Ngô Bình còn còn thể nói chuyện với nó cho đỡ chán.
Đi theo Ngô Bình càng lâu, con sói trắng này càng cảm thấy thực lực của vị chủ nhân mới này kh ủng bố, sâu không lường được, tên bán thần kia chết cũng không oan.
Đi ba ngày trong Thiên Vực vô bờ bến này, Ngô Bình không thu hoạch thêm được gì lớn.
Hôm nay, chuột tìm báu vật bỗng có phản ứng, chỉ về một phía kêu chít chít.
Mắt Ngô Bình sáng lên, lập tức giục sói trắng mau đi. Đi được mấy trăm dặm, nhìn thấy một khung xương cực lớn, một nửa đã bị chôn vùi trong đất cát.