“Ra tay!”, một người khác trầm giọng nói. Hắn và Nguỵ Vô Thượng cùng lúc ra tay, một người cầm kiếm, một người cầm dao, cùng xông tới.
Ngô Bình tung ra một chưởng, chưởng ấn đánh vào thân người kia, kẻ kia kêu thảm, cơ thể nổ tung tại chỗ, máu thịt tung toé!
Nguỵ Vô Thượng đang xông lên nửa đường thì rơi xuống đất, gã ta hoảng sợ nhìn Ngô Bình: “Không thể, thực lực của anh không giống Địa Tiên!”
“Đó là vì anh không có kiến thức”.
Anh đá một cước, trong không trung xuất hiện vô vàn dấu chân, đập hết lên người Nguỵ Vô Thượng, mỗi một cú đạp đều để lại một dấu chân trên người gã ta.
Ầm ầm ầm!
Cơ thể Nguỵ Vô Thượng nổ tung, một đạo ánh sáng bay từ trong đó ra, lại hoá thành một Nguỵ Vô Thượng khác.
Gã ta không nói gì, kích hoạt một lá bùa tiên định chạy trốn.
Ầm!
Chớp mắt, xung quanh xuất hiện Trường Vực, Nguỵ Vô Thượng ngã xuống đất, vẻ mặt đau khổ.
Ngô Bình nhìn gã ta: “Anh lại ẩn nấp bên trong con rối, đúng là sợ chết. Nhưng thế thì đã sao, con rối cũng không cứu được anh”.
Dứt lời, anh chém một đạo kiếm quang về phía Nguỵ Vô Thượng, kiếm quang thét gào, Nguỵ Vô Thượng hoá thành một màn sương máu.
Giết ba người, Ngô Bình phất áo đi tiếp.
Sau đó, anh đã đi rất xa, chuột tìm báu vật cũng không thể phát hiện ra thêm báo vật nào. Đi mệt rồi, anh tìm một ngọn đồi, dùng kiếm quang đào ra một cái động, sau đó lấy giường ghế ra, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Anh pha trà, lấy nồi ra hầm thịt ăn.
Anh dự trữ rất nhiều thịt, mùi vị cũng khá, anh lại biết cách hầm, cho thêm nhiều dược liệu, không chỉ ngon mà còn bổ nữa.
Vừa hầm xong nồi thịt đầu tiên thì bỗng nhiên có một cái đầu sói thò từ ngoài cửa động vào, nó nhìn chằm chằm vào nồi thịt, nước dãi chảy ròng ròng.
Ngô Bình bất giác phóng ra một đạo kiếm quang, con sói lớn kêu lên một tiếng, vội lùi ra sau.
Một tiếng quát giận truyền tới: “Kẻ nào dám đánh bị thương vật cưỡi của tôi!”
Ngô Bình vội đi ra ngoài, nhìn thấy một con sói trắng bị thương đầy đầu, mắt trái bị mù do kiếm quang của anh đâm phải. Một gã trai tóc bạc, lỗ tai nhọn nhọn, con mắt màu bạc, giữa hai hàng lông mày có rất nhiều vảy.
Nhìn thấy người này, Ngô Bình liền biết đối phương là một bán thần, có huyết mạch của người và thần.
Gã trai tóc bạc nhìn chằm chằm Ngô Bình, gằn giọng: “Quỳ xuống!”
Ngô Bình nhướng mày: “Anh không coi chừng vật cưỡi của mình cho tốt, xông vào động của tôi nên tôi mới ra tay đánh lui nó”.
Gã trai tóc bạc hừ một tiếng: “Không quỳ thì chết đi!”
Trong mắt bán thần, con người cùng một cấp bậc với súc sinh, giết thì giết thôi, không cần nghĩ nhiều.
Tay phải gã trỏ một cái, một tia sáng màu bạc đánh vào giữa trán Ngô Bình.
Anh quay đầu đi thì tia sáng bạc cũng đuổi theo, vẫn nhắm vào giữa trán anh. Hết cách, anh bèn giơ tay ra nắm.
Nắm tia sáng bạc trong tay, lòng bàn tay anh đau đớn, vội xuất kiếm quang ra. Thế là tia sáng bạc đấu với kiếm quang, nhưng chẳng mấy chốc đã bị kiếm quang của anh đánh nát.