Nhưng kẻ Âu Chiến đang đối đầu không phải người bình thường mà là Ngô Bình. Anh giơ tay tóm một cái, những ảo ảnh thần phù này đều nát bấy, ngay cả thần phù quanh người Âu Chiến cũng chịu ảnh hưởng, bốc cháy hừng hực.

Âu Chiến kinh hãi: “Chu Thiên Luyện Hóa!”

Lần này một trăm tấm thần phù liền bay ra vây lấy Ngô Bình. Đồng thời thần phù xoay chuyển, đốt cháy cơ thể Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn những tấm thần phù này, nói: “Uy lực của những thần phù này khá mạnh, nhưng anh không biết dùng”.

Nói xong anh phất tay, một trăm thần phù tắt đi ánh sáng, rơi ào ạt xuống đất. Đồng thời anh cũng bước ngay tới trước mặt Âu Chiến giơ tay xách anh ta lên, sau đó đập mạnh xuống đất.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, mấy tùy tùng đều kinh ngạc, một người gằn giọng nói với Ngô Bình: “Tên to gan kia, dám khiến cậu chủ nhà tôi bị thương à! Có biết chủ mẫu nhà tôi là ai không! Bà ấy chính là Thần tộc!”

Tử Phi vội nói: “Huyền Bình, mẹ Âu Chiến đúng là Thần tộc. Tuy không phải Thần tộc chính thống nhưng chúng ta cũng không dây vào được”.

Ngô Bình cười lạnh: “Thần tộc thì làm sao!”

Anh hỏi Âu Chiến: “Anh có cút hay không?”

Âu Chiến nhìn ra sát ý của anh, anh ta kinh hãi, gằn giọng nói: “Được! Anh cứ chờ xem!”, nói xong anh ta đưa tùy tùng đi.

Tử Phi cười khổ, nói: “Xem ra Âu Chiến sẽ không từ bỏ”.

Ngô Bình lại đang nghĩ chuyện khác, anh hỏi: “Tử Phi, tên Âu Chiến đó vì sao đột nhiên đến tìm em?”

Trước kia nhà họ Tử gặp nạn, nhà họ Âu chẳng hề đoái hoài. Giờ anh ta lại tìm đến Tử Phi, chắc chắn có nguyên nhân gì đó.

Tử Phi: “Chắc chắn vì em là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tử, khống chế em là có thể danh chính ngôn thuận lấy được tài sản của nhà họ Tử”.

Ngô Bình: “Hóa ra là nhằm vào tài sản. Em không nói thì anh cũng quên mất. Nếu chúng ta đã trở về thì em đương nhiên phải lấy lại hết tài sản của nhà họ Tử!”

Tử Phi cười khổ: “Việc lấy lại tài sản gần như là điều không thể”.

Ngô Bình: “Chỉ vì Nguỵ Vô Cương là một trong tám trưởng lão nòng cốt sao?”

Tử Phi: “Thế lực của nhà họ Nguỵ không chỉ nằm ở thân phận trưởng lão nòng cốt của Nguỵ Vô Cương mà còn nhờ cả Nguỵ Vô Thượng nữa!”

Ngô Bình: “Nguỵ Vô Thượng sao? Hừ, tên này từng khiêu chiến anh, anh nhớ hắn”.

Tử Phi: “Sở dĩ Nguỵ Vô Thượng được nhà họ Nguỵ xem trọng không chỉ vì tố chất của hắn nghịch thiên mà còn vì hắn là chồng chưa cưới của cháu gái của Đại Thiên Tôn”.

Ngô Bình nhíu mày: “Ồ, còn có chuyện này nữa à?”

Tử Phi: “Đúng vậy, nhưng dù thế nào thì em cũng nhất định phải báo thù!”

Ngô Bình: “Cũng có nghĩa là then chốt của nhà họ Nguỵ chính là Nguỵ Vô Thượng, đúng không?”

Tử Phi gật đầu: “Nguỵ Vô Cương không đáng sợ, chưởng môn và các trưởng lão nòng cốt khác nể mặt ông ta hoàn toàn là vì nể mặt Nguỵ Vô Thượng thôi”.

“Sau khi Thiên Vực mở ra, Nguỵ Vô Thượng cũng vào trong nhỉ?”, anh hỏi.

Tử Phi: “Đương nhiên rồi, cơ hội tốt như thế, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Em nghe nói Đại Thiên Tôn đã đích thân gặp Nguỵ Vô Thượng, nói cho hắn nghe một vài tình hình liên quan đến Thiên Vực”.

Ngô Bình nhíu mày: “Dường như năm xưa Đại Thiên Tôn từng thu hoạch được vài bảo bối trong Thiên Vực”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play