Chương 3724

Ngô Bình: “Chào Trần tông chủ, không biết trong Thiên cảnh có gì?”

Trần Thiên Dương cười nói: “Trong Thiên cảnh có một tấm Thiên phù, luyện hóa Thiên phù là có thể đột phá!”

Ngô Bình: “Trần tông chủ, Thiên phù là quẻ Càn, luyện hóa có phải càng khó hơn đúng không?”

Trần Thiên Dương cười nói: “Người biết thì sẽ không khó. Cậu có thể luyện hóa các cảnh giới các, luyện hóa Thiên cảnh cũng không khó”.

Ông ấy ngay lập tức dẫn đường và dẫn Ngô Bình đến lối vào của Thiên cảnh. Ngô Bình dừng một chút mới bước vào.

Thiên cảnh khác với những nơi trước, nó sạch sẽ và được bao quanh bởi thứ gì đó giống như ánh sáng trắng. Ngay phía trên ánh sáng trắng, có một lá bùa treo lơ lửng, chính là Thiên phù.

Ngô Bình ngay từ đầu đã nhận được truyền thừa từ Thiên Phù Đại Đế, anh đã quen thuộc với phương pháp phá giải nó. Anh dùng tay phải vẽ một lá bùa trong không trung, lá bùa phát ra ánh sáng kỳ lạ và bay về phía Thiên phù. Ngay khi hai lá bùa tiếp xúc với nhau, Thiên phù đột nhiên bùng cháy, thiêu rụi lá bùa của Ngô Bình ngay lập tức.

Ngô Bình không sốt ruột, rút ra lá bùa thứ hai, nó lại tới gần, lần này lại bị đốt cháy.

Cứ như vậy, anh tiếp tục thử nghiệm, dần dần tìm ra thuộc tính của Thiên phù. Ở trong mắt anh, tất cả bùa chú đều giống nhau, chỉ là thuộc tính không giống nhau, chỉ cần hiểu rõ thuộc tính, luyện chế không thành vấn đề.

Cuối cùng, sau khi thử hàng trăm lần, Ngô Bình đã hiểu đại khái thuộc tính của Thiên phù. Anh mỉm cười và nắm lấy nó bằng bàn tay to lớn của mình. Khoảnh khắc tay anh chạm vào Thiên phù, nó biến thành một miếng ngọc, Thiên phù dán chặt vào miếng ngọc.

Thiên phù bùng cháy, khắc một lá bùa huyền diệu lên miếng ngọc. Sau đó, miếng ngọc lại biến thành giống như bàn tay của anh, anh nắm chắc, Thiên phù đi vào cơ thể anh và bị Dương thần của anh hấp thụ.

Có Thiên phù, Dương thần của Ngô Bình phóng ra một tia thiên uy, đồng thời Thiên Huyết Kinh của anh lại có cảm giác mạnh mẽ, dường như tiến thêm một bước tới cảnh giới Thiên Huyết. Anh cẩn thận cảm nhận, phát hiện tấm bùa này có năng lượng điều khiển phần năng lượng còn lại, sau khi luyện hóa lá bùa, phần năng lượng còn lại mới thật sự bị anh hấp thu và luyện hóa.

Bước ra khỏi Thiên cảnh, anh phát hiện ra rằng các tông chủ của các tông đã đến, trong số họ có hai người mà anh chưa từng gặp trước đây, đó là Hoàng Hậu Hiền, tông chủ của Địa Tông và Ngô Minh Trạch, tông chủ của Trạch tông.

Anh nói: “Các vị tông chủ, tôi sẽ trực tiếp đến Trạch cảnh”.

Ngô Minh Trạch là một người đàn ông cao gầy, anh ta cười nói: “Trong Địa Trạch có một miếng bùn vàng, nếu cậu lấy được nó, cậu sẽ thành công”.

Ngô Bình nhanh chóng bước vào Trạch cảnh và nhìn thấy bùn vàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Xung quanh rất trống trải, trên bề mặt chỉ có một mảnh đất nhỏ bằng phẳng, trên mặt đất bằng phẳng có một mảnh bùn đất màu vàng cỡ bằng lòng bàn tay. Bùn đất màu vàng dính trên mặt đất, dường như không có linh tính.

Anh đi đến chỗ bùn vàng và đưa tay ra để nắm lấy nó, nhưng tay anh vừa chạm vào bùn vàng, bùn vàng lập tức lớn hơn và nuốt chửng anh. Một giây sau, bùn vàng khôi phục lại bình thường, vẫn dính trên mặt đất, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, các tông chủ bên ngoài đang thảo luận rất nhiều, Trần Thiên Dương nói: “Ngô tông chủ, miếng bùn thần này là quỷ dị nhất, nghe nói nó là nòng cốt của quẻ Tiên Thiên?”

Ngô Minh Trạch nói: “Trần tông chủ, Huyền Bình có thể luyện hóa Thiên cảnh, chỉ một Trạch cảnh cỏn con đương nhiên không thành vấn đề. Tất nhiên là sẽ gặp phải chút khó khăn”.

Triệu Thanh Dương: “Ngô tông chủ, hãy nói rõ ràng chút đi”.

Ngô Minh Trạch: “Miếng bùn vàng này thực ra là một vật liệu để kết dính các cảnh giới, vì vậy nó có chút đặc biệt”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play