Ngô Bình sửng sốt: “Không tu luyện Thiên Tiên? Tại sao?”

Thanh Tuyết thiên chủ: “Hiện tại thực lực của cậu so với Đạo Quân thì thế nào?”

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: “Tuy rằng tôi đánh không lại, nhưng tôi cũng không sợ Đạo Quân”.

Thanh Tuyết thiên chủ: “Đúng vậy. Đợi khi nào cậu mở ra Thần Tàng, tiến vào cảnh giới Bất Tử, thậm chí cảnh giới Đoạt Thiên thì sẽ như thế nào? Cậu sẽ mạnh đến mức nào?”

Ngô Bình im lặng, trên thực tế, anh cũng cảm thấy rằng dường như không có mối liên hệ cần thiết nào giữa Địa Tiên và Thiên Tiên.

Thanh Tuyết thiên chủ: “Nếu cậu thực sự muốn trở thành Thiên Tiên, cậu có thể sử dụng hóa thân để tu luyện. Về phần người thật của cậu, cậu có thể tiếp tục đi trên con đường Địa Tiên”.

Ngô Bình: “Để hóa thân tu luyện sao? Đó là một ý kiến hay”.

Thanh Tuyết thiên chủ: “Với tư chất và sức mạnh của cậu, làm điều này không khó. Hơn nữa theo cách này, cậu có thể đồng thời tu luyện cả Địa Tiên và Thiên Tiên cùng một lúc mà không chậm trễ”.

Ngô Bình: “Đúng vậy. Nhưng muốn tu luyện Thiên Tiên, trước tiên phải đột phá đến cảnh giới Bất Tử”.

Thanh Tuyết thiên chủ: “Cậu đã tu luyện Bất Tử Kinh chưa?”

Ngô Bình: “Tôi đã tu luyện tầng thứ nhất, Bách Chú Trì Thân. Tôi cảm thấy bộ kinh này quá nghịch thiên. Nếu tôi có thể luyện tập đến cùng, cơ thể và tinh thần của tôi sẽ có những thay đổi về chất”.

Thanh Tuyết thiên chủ: “Đạo trong thiên hạ này đều dẫn đến cùng một mục tiêu bằng những con đường khác nhau, và kết thúc cũng giống nhau. Một khi bạn tu luyện Bất Tử Kinh, con đường sẽ rất thuận lợi trong tương lai”.

Thanh Tuyết thiên chủ cũng đang tu luyện, cả hai chỉ dẫn cho nhau và mỗi người đều đạt được một thứ gì đó. Ngô Bình ở lại và cố gắng mở Nhân Tàng thứ năm, Nhân Tàng chung cực!

Trái với dự đoán, anh vốn tưởng rằng Nhân Tàng chung cực sẽ rất khó mở ra, nhưng ngược lại, anh chỉ mất hai ngày là có thể mở ra Nhân Tàng chung cực. Sau khi mở ra Nhân Tàng chung cực, một luồng khí tức nguyên thủy phóng ra, toàn thân Ngô Bình nhất thời bình tĩnh lại, bảo tướng trang nghiêm, uy đức khôn lường!

Thân thể của anh hòa quyện cùng trời đất, mỗi hơi thở dường như đều ảnh hưởng đến trật tự của trời đất. Thậm chí, anh cảm thấy bây giờ mình chính là đứa con cưng của trời đất, vận may khắp đất trời đều đang dồn về phía anh.

“Hóa ra đây chính là Nhân Tàng chung cực!”. Ngô Bình khẽ mỉm cười, anh mở hai mắt ra, đột nhiên chấm một cái giữa lông mày Thanh Tuyết thiên chủ, một luồng sức mạnh thần bí truyền vào.

Ngay sau đó, Thanh Tuyết thiên chủ phát hiện ra rằng tất cả các Nhân Tàng của mình đã được mở!

Tất nhiên, Ngô Bình không thể giúp cô ta mở Nhân Tàng thứ năm, bởi vì Nhân Tàng thứ năm chỉ có thể mở được bởi một người. Trừ khi người mở Nhân Tàng thứ năm chết, nếu không sẽ không có người thứ hai mở được nó ra.

Ưu thế khi có Nhân Tàng chung cực vô cùng rõ ràng, anh có thể dễ dàng trợ giúp người khác mở ra bốn Nhân Tàng đầu tiên!

Đương nhiên, người mở ra Nhân Tàng nhất định phải đạt đến tu vi Thần Tàng, ví dụ như Thanh Tuyết thiên chủ.

Đột nhiên mở ra thêm hai Nhân Tàng, Thanh Tuyết thiên chủ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Thật lợi hại! Huyền Bình, chỉ e cũng chỉ có lão tổ thời viễn cổ mới có thể làm được như cậu”.

Ngô Bình cười nói: “Chuyện này cô không được nói cho người khác biết”.

Thanh Tuyết thiên chủ : “Tôi hiểu rồi”.

Họ nói vài câu, Ngô Bối tính thời gian, biết đã đến lúc đi đón Nguyệt Vũ, anh lập tức chạy tới bộ lạc Ám Nguyệt.

Đến bộ lạc Ám Nguyệt, Nguyệt Vũ cười nói: “Anh tới sớm quá”.

Ngô Bình: “Không sớm, sớm muộn gì em cũng phải đi với anh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play