Dương Tài Tân đáp xuống cách đó không xa, ông ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bình và chế nhạo: “Khi cậu đến đây, mọi thứ không còn nằm trong tầm kiểm soát của cậu nữa đâu!”
Ngô Bình: “Không ngờ tới nhà họ Dương các người lại có đại trận do Thánh nhân bố trí”.
Dương Tài Tân trầm giọng nói: “Bây giờ cậu mới nhận ra thì đã muộn!”
Ngô Bình: “Đưa tôi đi gặp Lý Nguyên Tượng”.
Dương Tài Tân cười khẩy: “Cậu có giá trị hơn Lý Nguyên Tượng, cậu đã tới rồi thì không thể đi được!”
Ngô Bình nhíu mày: “Ông lừa tôi sao?”
Dương Tài Tân cười ha hả và xua tay: “Nhốt cậu ta lại!”
Ngay lập tức, hai người lao ra, bước tới và giữ Ngô Bình xuống, đặt một bộ xiềng xích lên người anh và khóa tay chân anh lại. Sức mạnh của Ngô Bình đã bị áp chế bởi một luồng thánh uy, nhưng anh không chống cự, để những người này khóa anh lại.
Anh lạnh nhạt nói: “Hiện tại có thể để cho tôi gặp Lý Nguyên Tượng chưa?”
Dương Tài Tân nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ đưa cậu đến một nơi trước”.
Ngô Bình đi theo Dương Tài Tân qua quảng trường đến một ngọn đồi, phía trước có một cái hang, hai cậu bé đứng ở cửa. Hai người tiến vào hang động, bên trong quả nhiên có một cái động vô cùng rộng lớn.
Trong hang động treo hàng vạn hạt dạ minh châu, dưới ánh đèn dịu nhẹ, một người đàn ông tóc dài xõa vai đang khoanh chân ngồi đó, nửa người đã hòa vào trong đá, chỉ còn nửa thân trên là bình thường. Tuy nhiên, trên bề mặt da của người đó có một phần đã bị hóa đá.
Dương Tài Tân đến bên người đó và cúi đầu thật sâu: “Thánh tổ!”
Người đàn ông nhìn qua ước chừng bốn mươi, nhưng tuổi thật lại kinh người. Lão khẽ mở mắt ra, lạnh nhạt nói: “Mang người tới rồi sao?”
Dương Tài Tân nói: “Vâng, thánh tổ, người này là bố của Lý Nguyên Tượng, rất có thể là luyện đan sư”.
Người đàn ông gật đầu với Ngô Bình, trầm giọng nói: “Sao lại xích khách lại? Cởi xiềng xích ra”.
Ngô Bình nói: “Không cần, cái xiềng xích này rất thoải mái”.
Dương Tài Tân: “Thánh tổ, người này không yếu, đệ tử sợ không kiểm soát được, vì vậy tạm thời xích cậu ta lại”.
Ngô Bình: “Đừng giả nhân giả nghĩa, chỉ cần nói cho tôi biết mục đích của các người là gì”.
Người đàn ông tóc dài khẽ mỉm cười: “Ta là lão tổ của nhà họ Dương, ngày xưa không thể tu thành thánh, thân thể hóa đá, cần một viên đan dược đặc thù mới có thể khôi phục lại. Lần trước, ta đã nhìn thấy viên Ngộ Chân Đan do cậu đây luyện chế, hiệu quả rất tuyệt vời. Vì vậy, ta muốn nhờ cậu luyện đan cho ta”.
Ngô Bình: “Nếu muốn nhờ tôi luyện đan thì chỉ cần nói chuyện bình thường, tại sao lại lừa tôi? Còn nữa, con trai Nguyên Tượng của tôi đâu?”
Người đàn ông tóc dài cười nói: “Nhà họ Dương gia hiện tại rất cần một luyện đan sư như cậu, hi vọng cậu có thể ở lại nhà họ Dương”.
Ngô Bình híp mắt: “Các người muốn cầm tù tôi?”
Người đàn ông tóc dài: “Cậu hiểu như vậy cũng không sai, nhưng nếu cậu có thể phối hợp, ta sẽ không để cậu chịu thiệt”.
Ngô Bình: “Tôi có thể cân nhắc, nhưng trước đó, tôi muốn gặp Lý Nguyên Tượng”.
Dương Tài Tân lạnh lùng nói: “Đồng ý trước, nếu không tôi sẽ giết con trai của cậu!”
Ngô Bình thở dài: “Ông thực sự nghĩ rằng thánh trận này thực sự có thể áp chế tôi?”
Dương Tài Tân giật mình, nhưng sau đó lại bình tĩnh lại: “Hừ, chẳng lẽ cậu có thể chống lại thánh trận?”