Ngô Bình nhấc Đỉnh Nhi lên và đặt cậu bé vào thùng nước để rửa sạch bụi bẩn trên người. Đôi chân của Đỉnh Nhi vung vẩy dữ dội, bắn tung tóe một lượng lớn nước vào đầu và mặt của Ngô Bình.

“Đỉnh Nhi, ngoan ngoãn một chút đi”, Ngô Bình bất đắc dĩ kêu lên.

Sau khi tắm rửa cho Đỉnh Nhi, Nhậm San San thay quần áo mới cho cậu bé. Nhưng vừa mới thay đồ, cậu bé lại bất ngờ chạy đến cái ao, lao vào trong đó.

Ngô Bình chẳng quản cậu bé nữa, Nhậm San San lo lắng nên vội vàng dẫn người hầu đi bắt Đỉnh Nhi lại, trong viện náo loạn ầm ĩ.

Con thú Thôn Kim đang định chui vào hố, nhưng Ngô Bình đã nắm lấy đuôi nó và nói: “Thú Thôn Kim, tao có một ít kim loại trong tay, mày có muốn không?”

Thú Thôn Kim nhìn Ngô Bình, như thể đang hỏi là loại kim loại gì.

Ngô Bình lấy ra một mảnh thiên thạch mà Luyện Kim Cốc tặng và hỏi: “Mày có nhận ra nó không?”

Thú Thôn Kim liếc nhìn, đôi mắt nhỏ của nó lập tức phát sáng, nó há miệng hít vào, mảnh thiên thạch hóa khí, bị nó hút vào trong bụng.

Ngô Bình giật mình, nói: “Thú Thôn Kim, vị cũng được đúng không?”

Thú Thôn Kim gật đầu, sau đó nhìn anh, hiển nhiên là nó muốn nhiều thiên thạch hơn.

Ngô Bình: “Tao có thể đưa nó cho mày. Tuy nhiên, mày phải đưa cho tao đống phân mà mày đã tích lũy mấy ngày nay”.

Hóa ra thú Thôn Kim đã nuốt chửng tất cả các loại kim loại trên thế giới, phân của nó sẽ chứa Tiên Thiên Kim Mẫu. Mà thú Thôn Kim cũng biết giá trị của phân nó, cho nên nó không bao giờ đại tiện ra bên ngoài, mà luôn luôn đại tiện ở trong hang.

Sau khi nghe những lời của Ngô Bình, thú Thôn Kim ngay lập tức chui vào lỗ. Một lúc sau, nó đẩy ra một cục phân lớn, đường kính hơn một mét.

Nhìn thấy cục phân, Ngô Bình ném cho nó một mảnh thiên thạch lớn khác.

Thú Thôn Kim nuốt viên thiên thạch, rồi tung ra cục phân thứ hai. Bằng cách này, Ngô Bình đã đổi bảy viên thiên thạch lấy bảy cục phân mà con thú Thôn Kim tích lũy được.

Anh đặt bảy cục phân vào một cái bể lớn, rồi bắt đầu tinh luyện Kim Mẫu.

Trong phân của thú Thôn Kim chứa không tới 1% Kim Mẫu, cho nên tinh luyện tương đối phiền phức. Ngô Bình đã mất nửa ngày để lấy ra một chậu toàn những hạt kim loại. Sau đó, anh nung chảy các hạt kim loại bằng lửa thần hỗn mang để lấy Tiên Thiên Kim Mẫu ra.

Mãi đến tối, anh mới lấy ra được một miếng Tiên Thiên Kim Mẫu to bằng ngón tay cái. Tiên Thiên Kim Mẫu gần như không có trọng lượng, giá trị quý giá hơn rất nhiều so với Kim Mẫu mà Luyện Kim Cốc tặng, bởi vì một cái là Tiên Thiên, một cái là Hậu Thiên.

Anh trực tiếp tinh luyện Tiên Thiên Kim Mẫu vào ánh kiếm để tăng cường sức mạnh của nó.

Vào buổi tối, Đường Tử Di bế Khả Nhi đến, Ngô Bình gọt đào cho con gái ăn. Sau khi ăn đào, cô bé ngủ thiếp đi.

Ngô Bình lấy ra một số đồ ăn nhẹ mà Đường Tử Di chưa từng thấy trước đây. Cô ấy ăn mấy miếng, cười nói: “Hỉ Bảo hình như chơi rất vui, giờ vẫn chưa trở về”.

Ngô Bình: “Vẫn chưa về sao?”

Đường Tử Di: “Đây là lần đầu tiên nó có bạn gái, chưa quay về cũng là chuyện bình thường”.

Ngô Bình có chút lo lắng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh đi hỏi một chút”.

Anh lấy ra một miếng ngọc phù, đưa pháp lực vào, hỏi: “Hỉ Bảo, con nghe thấy không?”

Thế nhưng hồi lâu không có âm thanh, Ngô Bình không khỏi nhíu mày.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng từ trong ngọc phù truyền đến: “Cậu là phụ huynh của Lý Nguyên Tượng sao? Cậu có biết chứa chấp vu sư là tội nặng không?”

Ngô Bình híp mắt: “Ông là ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play