“Chuyện gì thế?”
Giọng Ngô Bình vang lên khắp quảng trường.
Các trưởng lão vội vàng bước đến chào: “Cung chủ”.
Nam đệ tử sửng sốt một chút, sau đó tiến lên hành lễ thật sâu: “Bái kiến cung chủ”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, anh quan sát đệ tử thiên tài này, phát hiện thiên phú người này rất tốt, kiếm cung nhặt được bảo bối rồi.
Anh hỏi: “Cậu tên gì?”
Nam đệ tử: “Bẩm cung chủ, đệ tử tên Trương Khúc Linh”.
“Tại sao cậu lại xung đột với trưởng lão?”
Nam đệ tử trầm mặc vài giây, nói: “Đệ tử muốn tu luyện kiếm pháp cao hơn, nhưng trưởng lão nói đệ tử chưa đạt yêu cầu, đệ tử liền hỏi bọn họ yêu cầu là gì, bọn họ cũng không nói ra được. Trong lúc tức giận, đệ tử đã thất lễ”.
Ngô Bình: “Cậu đã ra tay với trưởng lão?”
Trương Khúc Linh quỳ xuống đất: “Đệ tử biết lỗi rồi”.
Thực ra Ngô Bình không cần phải ra tay, Trương Khúc Linh đã có thể cảm nhận được kiếm khí vô biên trên người anh. Đứng trước mặt Ngô Bình, hắn giống như một chiếc thuyền nhẹ tênh trên biển, mà Ngô Bình chính là đại dương. Bây giờ đại dương đang yên bình, nhưng một khi nổi bão, nó có thể dễ dàng đánh chìm con thuyền!
Ngô Bình nhìn hắn, nói: “Chuyện này không trách trưởng lão, do ta chưa viết những chương trên chương kiếm hoàng, bởi vì không nghĩ tới có người tu hành nhanh như vậy”.
Khuôn mặt Trương Khúc Linh hiện lên sự kiêu ngạo, quả thật hắn có tư cách kiêu ngạo, dù sao hắn cũng là kiếm hoàng truyền kỳ đầu tiên.
Ngô Bình liền cười lạnh: “Trương Khúc Linh, trình độ tu luyện của cậu kém xa so với sư tỷ của cậu”.
Trương Khúc Linh sững sờ, sư tỷ? Hắn hỏi: “Cung chủ, vị sư tỷ nào?”
Ngô Bình nói: “Hoàng Nhi, có đó không?”
Một bóng người đỏ như lửa xuất hiện, chính là Hỏa Hoàng Nhi. Trước kia Hỏa Hoàng Nhi đã tu luyện Thần Hoàng Cửu Biến, cũng tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh đến tầng thứ mười, thực lực gần như có thể so với Ngô Bình lúc đó.
Hỏa Hoàng Nhi cười nói: “Bố ơi! Bố đã trở lại rồi sao?”
Ngô Bình: “Hoàng Nhi, con có thể giao đấu với Trương Khúc Linh một chút”.
Hỏa Hoàng Nhi liếc nhìn Trương Khúc Linh và nói: “Nền tảng của hắn không vững chắc và sức mạnh của hắn quá yếu”.
Trương Khúc Linh đỏ bừng cả mặt, hắn là một người cực kỳ tự phụ, hắn nói: “Sư tỷ, mặc dù tôi không dám nói tu vi của mình cao bao nhiêu, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi một đòn chứ?”
Hỏa Hoàng Nhi: “Cậu không tin sao? Được, chúng ta đấu kiếm đi”.
Trương Khúc Linh nói: “Được, xin hãy chỉ giáo cho tôi, sư tỷ!”
Hắn phất tay một cái, một luồng ánh kiếm màu vàng kim phóng lên trời, thoáng cái đã tạo thành một kiếm trận.
Ngô Bình thấy kiếm trận của hắn khá tinh xảo, vì vậy anh lặng lẽ gật đầu.
Hỏa Hoàng Nhi cong môi, vung bàn tay ngọc, một luồng ánh kiếm giống như tia chớp thoáng cái đã xé nát kiếm trận của đối phương. Trương Khúc Linh rùng mình thốt lên: “Không thể nào!”