Anh không ngừng thử các cách khác nhau, liên tục kiên trì hai ngày, mới dùng đến cách đặc biệt, dùng chân lực phá vỡ.
Ngay khi Nhân Tàng được mở ra, tinh nguyên mạnh mẽ tràn đầy khắp thân thể Ngô Bình, hai quả thận anh nóng rực, lông tóc trên người càng rậm rạp, một luồng hơi thở nam tính bỗng thoát ra, khiến Đỗ Ngọc Kiều bên cạnh cũng mềm nhũn cả người, lập tức ngồi sụp xuống đất.
Đây chính là sức mạnh do Nhân Tàng đầu tiên phóng ra, tinh lực! Chính là nền tảng của cơ thể người.
Mở ra điểm Nhân Tàng đầu tiên, Ngô Bình lại tiếp tục thử nghiệm sức mạnh của nó, cơ thể cũng đã thích ứng với sự thay đổi mới mẻ này.
Ngay lúc này, mặt đất rung chuyển, có người khổng lồ một mắt đi đến từ xa.
Đỗ Ngọc Kiều kinh sợ thốt lên: “Công tử, người khổng lồ này chính là một trong bảy người mạnh nhất khu rèn luyện này, một con mắt đó khiến nó có được sức mạnh siêu phàm vượt bậc!”
Ngô Bình nhìn người khổng lồ một mắt vài giây, cười mỉa nói: “Cái gì vậy chứ, vừa xấu vừa lùn”.
Thật ra người khổng lồ không thấp, nó cao tám nghìn mét nhưng vẫn thấp hơn cơ thể mười nghìn mét của anh một cái đầu.
Đỗ Ngọc Kiều: “Chắc chắn người khổng lồ một mắt này cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của công tử, cảm nhận được anh đang không ngừng mạnh hơn. Để không bị anh đánh bại, nó chủ động tấn công trước, muốn giết anh”.
Ngô Bình cười nhạo: “Đến đúng lúc lắm, dù sao tôi cũng sẽ đi tìm nó”.
Bây giờ anh vừa kích hoạt Tinh Tàng, cả người tràn đầy sức mạnh và ý chí chiến đấu, đang muốn tìm người để đánh nhau. Nhìn thấy người khổng lồ lập tức nhảy lên không trung, đáp xuống trước mặt người khổng lồ một mắt.
Người khổng lồ một mắt hét lên một tiếng, bốn cánh tay cùng lúc vùng vẫy, hai cánh tay nắm lấy tay Ngô Bình, hai tay còn lại đánh vào mặt anh.
Ngô Bình không có ý định né tránh, đầu anh đập về phía trước, chỉ nghe một tiếng “phịch”, nửa khuôn mặt của người khổng lồ hóp lại, nó rên lên một tiếng đau đớn.
Sau đó anh liên tục tung ra rất nhiều nắm đấm, sức lực ở mỗi nắm đấm đều toát ra uy lực dời núi lấp biển. Người khổng lồ này kém xa cả nghìn dặm, hoàn toàn không có khả năng đỡ được sức mạnh mà anh tung ra.
Liên tiếp vài cú đấm, cơ thể người khổng lồ một mắt ngã xuống đất.
Ngô Bình cưỡi lên người nó, hai tay vung lên đánh cho nó không còn sức đánh trả.
Cũng không biết đánh được bao nhiêu quyền, cuối cùng người khổng lồ một mắt hôn mê.
Nhìn thấy người khổng lồ một mắt bất động, Ngô Bình bèn phong ấn nó vào trong Động Thiên của mình, định bụng đem về bộ lạc Ám Nguyệt để làm vật hiến tế.
Các sinh linh mạnh khác đều nhìn thấy sự đáng sợ của Ngô Bình, các cường giả vốn dĩ còn định ra tay với anh đều thu khí tức của mình lại, sợ sẽ chọc giận Ngô Bình.
Thu người khổng lồ một mắt vào trong Động Thiên xong, Ngô Bình mở thần niệm ra rồi quét qua khu rèn luyện. Ngay cả khi thần niệm của anh xâm phạm vào địa bàn của vài cường giả, những cường giả này cũng không dám lên tiếng phản đối, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Vừa liếc mắt nhìn anh đã phát hiện ra không ít linh dược biến dị. Tất cả sinh linh ở nơi rèn luyện này đều sẽ biến dị, thế nên xuất hiện rất nhiều dược liệu quý giá.
Anh lập tức lấy roi Bách Thảo ra, quất vào Bách Thảo thu thập dược lực.
Cứ thế, anh vừa tu luyện vừa thu thập dược lực, thoáng chốc đã qua bảy ngày.
Bảy ngày sau, anh cảm thấy mình đã thích nghi được với tinh khí cực mạnh đó, thế là tiếp tục mở Nhân Tàng thứ hai ra.