Cô gái quay về, trong tay cầm theo một con gà núi biến dị, một con thỏ biến dị, bắt đầu nấu nướng cho Ngô Bình.
Ngô Bình: “Cô tên gì?”
Cô gái: “Công tử, tôi tên Đỗ Ngọc Kiều”.
Ngô Bình: “Ngọc Kiều, lúc tôi tiến vào có nghe nói, trong rừng này có không ít bảo bối?”
Đỗ Ngọc Kiều nói: “Nào có bảo bối gì chứ, nơi này ngoài nguy hiểm cũng chỉ có nguy hiểm, nửa bước cũng khó đi. Lúc tôi còn chưa phục hồi, các tu sĩ bị tôi g iết chết cũng đến bốn mươi sáu người”.
Ngô Bình: “Xem ra cô cũng là một người khá có thực lực ở nơi này”.
Đỗ Ngọc Kiều: “Công tử quá khen rồi, thực ra trong rừng rậm này, người mạnh hơn tôi thì có bảy người, bọn họ đều tiến hóa với năng lực rất kinh khủng”.
Ngô Bình: “Thực lực bọn họ thế nào?”
Đỗ Ngọc Kiều ngẫm nghĩ: “Thực lực bảy quái vật kia có lẽ là vượt qua cả cấp bậc Đạo Quân”.
Ngô Bình hít khí lạnh: “Cảnh giới Đạo Quân!”
Đỗ Ngọc Kiều gật đầu: “Cho nên ở trước mặt bọn họ, có thể ngay cả cơ hội phản kháng tôi cũng không có”.
Ngô Bình:” Xem ra đám người kia là cố ý dẫn tôi vào đây”.
Vừa nói xong, anh lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, qua một lúc, có sáu người tiến vào trong tầm nhìn của anh. Vừa nhìn thì anh đã phát hiện sáu người này chính là mấy người cùng đi vào với anh kia.
Sáu người cũng nhìn thấy Ngô Bình, nhìn thấy anh ngồi với một cô gái cùng nướng thịt thỏ ăn thì đều ngơ ngác, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Ngô Bình cười lạnh, nói: “Chẳng phải các người không dám tiến vào sao?”
Lý Đại Nhi vội nói: “Sư huynh, chúng tôi ở bên ngoài gặp một đám quái vật, không còn cách nào chỉ có thể chạy vào trong này”.
Ngô Bình thở dài một hơi: “Các anh không nên đến”.
Anh nói xong, hai tay Đỗ Ngọc Kiều bỗng biến thành vô số rễ cây, thoáng chốc vây chặt Ngô Bình, nhấc lên không trung.
Đỗ Ngọc Kiều thản nhiên nói: “Tốt lắm, thì ra anh còn có đồng bọn”.
Đám người Lý Đại Nhi bị dọa sợ đến trắng cả mặt, bọn họ đều xua tay: “Chúng tôi không phải đồng bọn của anh ta, cô cứ thỏa thích dùng, chúng tôi đi ngay lập tức…”
Đám người này, không quan tâm đ ến sống chết của Ngô Bình, quay đầu đã chạy, hận cha mẹ không sinh thêm hai chân nữa, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Đỗ Ngọc Kiều bỏ Ngô Bình xuống, cô ấy hiếu kỳ hỏi: “Tại sao phải dọa bọn họ?”
Ngô Bình: “Tôi thấy bọn họ là đã phiền rồi, chi bằng đuổi hết đi cho xong”.
Ăn xong thịt thỏ nướng và gà núi nướng, Ngô Bình cảm thấy thần hải của mình đang dần dần đạt đến sự hoàn hảo với sự giúp đỡ của các sinh vật trong thần hải. Anh vừa tu luyện một lúc, quyết định tiến thẳng đến cảnh giới tiếp theo, cấp thứ chính Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, Ngự Lôi Chân Nhân.
Cảnh giới cấp này cực kỳ khó tu luyện, dù sao khống chế được sấm chớp cũng là chuyện rất khó. Cũng may Ngô Bình đã có được truyền thừa của chủ nhân sấm chớp, thể chất cũng thiên về sấm chớp, vì vậy tu luyện cũng không quá khó.
Tức khắc, sấm chớp bỗng xuất hiện quanh người anh, anh dùng một canh giờ đã biến thành Ngự Lôi Chân Nhân.
Sau đó, anh lại tiếp tục đột phá, tiến thẳng đến Long Môn Cảnh.