Chương 368

Ngô Bình đứng hình, không nhịn được mà vòng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy. Người Chu Thanh Nghiên run lên rồi ngả đầu vào vai anh, má cô ấy đã đỏ bừng.

Ngô Bình nhìn lên tầng trên, thấy mẹ và em gái mình đã ngủ, anh ho khan nói: “Thanh Nghiên, chúng ta về phòng nói chuyện đi”.

Mặt Chu Thanh Nghiên càng đỏ hơn, cô ấy lí nhí vâng lời.

Người Ngô Bình nóng lên rồi nhanh chóng kéo Chu Thanh Nghiên để về phòng “tâm sự”.

Song, hai người vừa đứng dậy thì có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Ngô Bình nổi giận, không biết đêm hôm rồi mà ai còn gọi tới nữa.

Màn hình hiện tên Chu Phù Sinh, nhìn thấy tên đó, Mạc Lâm Thần mỉm cười rồi nghe máy ngay: “Phù Sinh, cuối cùng anh cũng nhớ mà gọi cho em rồi hả?”

Nhưng đầu bên kia lại vang lên một giọng nữ xa lạ, cô ấy run rẩy nói: “Anh là Ngô Bình ạ?”

Ngô Bình cau mày: “Đúng, cô là ai?”

Cô gái bật khóc nói: “Anh Ngô Bình, trước kia anh em thường hay nhắc đến anh, nói anh giỏi lắm. Anh Ngô Bình, anh có thể cứu em không ạ?”

Ngô Bình nói: “Em là em gái của Phù Sinh à? Phù Sinh đâu?”

“Anh em… hu hu, nửa năm trước, anh ấy bị người người phụ nữ xấu xa hại chết rồi, em cũng bị bọn ấy khống chế bị ép đi khách, hu hu, giờ em sống không bằng chết, anh Ngô Bình, xin anh cứu em với…”

Đúng lúc này, anh nghe thấy có tiếng gào thét vang lên ở bên đó: “Mẹ con khốn này, mày gọi cho ai thế hả?”

Sau đó là một tiếng động mạnh, điện thoại ù lên, hình như bị ai đó đập vỡ.

Ngô Bình nhăn mặt rồi bừng sát khí.

Khi anh mới vào tù, chỉ là một cậu sinh viên yếu ớt trói gà không chặt, đương nhiên sẽ bị người khác bắt nạt.

Ngày đầu tiên, anh đã bị một nhóm người đánh cho tơi tả, hôm nào cũng phải làm những việc rất bẩn, cơm cũng không được ăn. Mấy ngày sau, anh không trụ được nữa, cảm thấy mình sắp chết rồi.

Lúc này, có một thanh niên mặt sẹo khoảng 27 tuổi ném cho anh một cái bánh bao, người đó chính là Chu Phù Sinh.

Đến giờ, anh vẫn không thể quên được ánh mắt của anh ấy. Bởi chỉ nhìn vào đó một cái, anh đã thấy được sự nhiệt huyết và chân thành. Đó là một cảm giác kỳ lạ, đến giờ anh vẫn thấy khó hiểu. Sự nhiệt huyết của anh ấy khiến anh cũng sục sôi tinh thần, còn sự chân thành của anh ấy khiến anh thấy cảm động.

“Ở tù thì đầu tiên là phải sống, mày là sinh viên đúng không, để lát anh hỏi quản giáo xem có việc gì cho mày làm không nhé”, Chu Phù Sinh nói rồi bỏ đi luôn.

Sau đó, không còn ai dám đánh Ngô Bình nữa, vì Chu Phù Sinh nói Ngô Bình là sinh viên, nhân phẩm tốt, không ai được bắt nạt anh.

Về sau, hai người trở nên thân thiết và là anh em sống chết có nhau.

Tiếp đó, Ngô Bình nhận được truyền thừa, anh lập tức giúp Chu Phù Sinh giảm án tù, vì thế anh ấy được thả sớm hơn Ngô Bình nửa năm.

Ban đầu, Chu Phù Sinh còn hay gọi tới, nhưng lâu dần thì anh ấy không gọi nữa, Ngô Bình ở tù nên không thể tìm anh ấy được.

Sau khi Ngô Bình ra tù, cũng đã nhờ người thăm dò về Chu Phù Sinh, nhưng vẫn không có tin tức gì, anh ấy như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play