Ngô Bình cười lạnh: “Ông sợ nên không dám đánh với tôi chứ gì, chứ làm gì có chuyện lũ giặc cướp các người thả cho chúng tôi đi?”

Đúng là người đàn ông đã sợ, tốc độ xuất kiếm của Ngô Bình quá nhanh, góc độ chuẩn, ông ta thử tính thì biết mình sẽ không thể né được đường kiếm của anh.

Nhưng đời nào ông ta chịu nhận nên vẫn cười khẩy nói: “Tôi là Địa Tiên mà phải sợ cậu à?”

Ngô Bình bất ngờ lao lên, người đàn ông sợ quá nhảy tít lên cao rồi chạy trối chết.

Ngô Bình dừng lại rồi cười phá lên: “Thế mà còn kêu không sợ?”

Người đàn ông giận quá hoá thẹn rồi hô lên: “Các anh em, xông hết lên!”

Song, không một ai nhúc nhích. Mọi người đâu phải lũ ngốc, đến đại ca nhà mình còn không dám ra tay thì họ lên nộp mạng à?

Người đàn ông nổi điên nói: “Chúng mày có nghe lệnh tao không hả?”

Ngô Bình: “Nếu giờ các người đi ngay thì tôi sẽ tha cho một con đường sống”.

Ngay sau đó đã có người buông vũ khí rồi quay đầu bỏ chạy, đã có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, sau đó là cả đống cùng chạy mất dép.

Người đàn ông giận tím mặt rồi ngửa cổ hét to, song không ai quan tâm đ ến ông ta cả, cuối cùng chỉ còn mỗi ông ta ở lại.

Ngô Bình cười nói: “Giờ chơi solo, ra tay đi!”

Người đàn ông nhổ nước miếng, không dám mạo hiểm nên quỳ xuống đất nói: “Công tử, xin tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân sẽ giap nộp hết đồ quý giá trên người”.

Ngô Bình: “Còn phải xem ông có nhiều đồ quý không đã”.

Người đàn ông: “Tiểu nhân có 65 viên linh thạch, 740 nghìn lượng vàng cùng một ít dược liệu và thần binh lợi đao”.

Nói rồi, ông ta giơ một chiếc nhẫn lên cho Ngô Bình: “Xin công tử nhận cho”.

Ngô Bình cầm lấy rồi mở ra xem, quả nhiên bên trong có những thứ đồ như ông ta bảo.

Tâm trạng của anh tốt lên hẳn, anh nói: “Đây là tiền mà ông giết người mới rồi cướp được à?”

Tên cướp: “Tiểu nhân không chỉ giết người mới, mà còn cướp của các thương khách nữa. Đây là toàn bộ của cải mà tiểu nhân tích góp suốt nhiều năm, xin công tử nhận hết lấy rồi tha mạng cho tiểu nhân”.

Vù!

Ngô Bình còn chưa trả lời thì Chu Ngọc Nhan đã phi một thanh đao ra đâm xuyên qua mắt trái của tên cướp, gi ết chết ông ta tại chỗ.

Thi thể của tên cướp ngã xuống, Ngô Bình cười nói: “Ngọc Nhan, cô có vẻ ghét bọn cướp nhỉ!”

Chu Ngọc Nhan: “Khi tôi còn là người mới cũng từng bị chúng tấn công, may mà giữ được mạng”.

Ngô Bình nói: “Cô không ra tay thì tôi cũng không tha cho ông ta đâu”.

Nói rồi, anh nhìn xung quanh rồi nói: “Mà đây là nơi quái quỷ nào thế?”

Chu Ngọc Nhan: “Đi hết ngọn núi phía trước rồi đi thêm hơn một nghìn dặm nữa là tới nơi chúng ta cần đến”.

Ngô Bình: “Ừm, vậy đi rồi tìm chỗ nghỉ thôi”.

Hai người bỏ lại xe ngựa rồi băng qua núi, tốc độ đi mà nhanh như bay.

Khi qua núi rồi, họ thấy có một thôn làng ở dưới chân núi, vì thế định nghỉ ngơi một lát ở đây rồi đi tiếp.

Hai người đi vào trong thôn, Chu Ngọc Nhan gõ cửa một nhà dân, trông chủ nhà khá chất phác, họ còn mang đồ ngon nhất đã tiếp đãi khách.

Chu Ngọc Nhan và Ngô Bình vừa ăn được một lát thì nghe thấy tiếng gầm rú của mãnh thú ở ngoài, người đàn ông trong nhà lập tức cầm mâu đi săn rồi chạy ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play