Ngô Bình cười nói: “Bán cho ai cũng là bán nên đương nhiên là được rồi”.

Chu Ngọc Nhan: “Vậy anh hãy ra giá đi”.

Ngô Bình: “Tôi không biết nhiều về thị trường ở đây, vì vậy nhờ cô ra giá”.

Chu Ngọc Nhan suy nghĩ một lúc và nói: “Những miếng ngọc được chế tác tinh xảo như thế này, ít nhất cũng đáng giá một nghìn lượng vàng trong thành phố. Thế này đi, tôi có bảy trăm lượng vàng trong tay, tôi sẽ đưa số vàng đó cho anh trước. Khi nào đến thị trấn, tôi sẽ cho người đưa cho anh thêm ba trăm lượng nữa”.

Ngô Bình không biết sức mua của một nghìn lượng vàng ở đây, liền hỏi: “Cô Chu, một lượng vàng mua được những gì?”

Chu Ngọc Nhan cười nói: “Anh có thấy những con ngựa chạy trên đường kia không? Một con ngựa tốt trị giá khoảng ba mươi lượng vàng. Ngựa bình thường thì ba đến năm lượng vàng cũng có thể mua được”.

Ngô Bình nghe xong, cảm thấy sức mua khá tốt, anh cười nói: “Vậy bảy trăm đi, còn lại ba trăm kia coi như tôi giảm giá cho cô”.

Chu Ngọc Nhan cười nói: “Vậy thì cảm ơn anh”.

Hai người trò chuyện một hồi, Ngô Bình mới biết được Chu Ngọc Nhan mới tới thế giới này ba tháng. Có điều, cô ấy thích ứng rất nhanh, tư chất cũng tốt, hiện tại cô ấy đang được một gia tộc lớn cung dưỡng, tu vi nhanh chóng có những bước nhảy vọt.

Nói đến việc tu luyện, Ngô Bình hỏi: “Cô Chu, tôi nghe nói phải đạt kết quả xuất sắc trong kỳ sát hạch thì mới có thể rời khỏi đây?”

Chu Ngọc Nhan gật đầu: “Quả đúng là vậy”.

Ngô Bình: “Đạt được kết quả như vậy có khó không?”

Chu Ngọc Ngan: “Tôi đã nghe ngóng rồi, cái gọi là kết quả xuất sắc đó cứ năm trăm khách tu mới có một người đạt được, vì vậy cơ hội của chúng ta rất mong manh”.

Mặc dù một chọi năm trăm quả là khó, nhưng Ngô Bình không nghĩ như vậy.

Chu Ngọc Nhan: “Anh đến từ đại lục Côn Luân, không biết tu sĩ ở đó như thế nào?”

Ngô Bình giới thiệu qua một chút rồi hỏi: “Vậy còn cô đến từ đâu?”

Chu Ngọc Nhan: “Chỗ tôi thì tệ hơn nhiều. Thế giới đó vừa mới bị Thần tộc quét qua cướp bóc, giết chóc. Hiện tại ở đó không còn cao thủ nào cả”.

Ngô Bình: “Vậy cô đến được đây cũng có thể coi là may mắn”.

Chu Ngọc Nhan khẽ thở dài: “Có thể tôi sẽ bị kẹt ở chỗ này cả đời, như vậy thì sao gọi là may mắn được?”

Ngô Bình: “Biết đâu chúng ta đều có thể quay trở lại. Chúng ta cứ xây dựng nền móng ở đây rồi sau này trở lại để tiếp tục lĩnh hội toàn bộ Thiên Đạo”.

Chu Ngọc Nhan thở dài: “Haizz, những người rời khỏi Thiên Ngoại Thiên này, rất ít người có thể sống sót trở về”.

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Thì ra nơi này tên là Thiên Ngoại Thiên!”

Chu Ngọc Nhan: “Đúng vậy. Thiên Ngoại Thiên là một phần quan trọng nhất của kế hoạch Thiên Ngoại. Ở đây Thiên Đạo gần như hoàn chỉnh, vì vậy nếu tu luyện ở đây, hiệu quả sẽ tương tự như tu luyện bên ngoài Khuyên Giới”.

Ngô Bình: “Hóa ra thứ được gọi là “kế hoạch” đó tên đầy đủ là “kế hoạch Thiên Ngoại”. Cô nói không ai có thể sống sót trở về, vì sao lại như vậy?”

Chu Ngọc Nhan: “Con người dù mạnh mẽ đến đâu, làm sao có thể chống lại các vị thần cơ chứ? Những người đi ra từ Thiên Ngoại Thiên, cuối cùng sẽ bị Thần tộc gi ết chết!”

Ngô Bình: “Cô Chu quá bi quan, chỉ cần có người từng ra ngoài, ít nhất như vậy cũng có hy vọng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play