Ngô Bình: “Ồ, lão Ngô? Tại sao ông ta lại phá chị ấy chứ?”
Bạch Mai: “Vợ của lão ta đã chết cách đây ba năm. Lão ta là một kẻ hay bắt nạt trong thôn. Lão thích chị gái em và muốn cưới chị ấy. Làm sao chị gái em có thể lấy một kẻ gian ác như vậy nên đương nhiên là chị ấy từ chối lão. Nhưng lão già đó dai như đỉa đói, thường xuyên đến nhà em quậy phá”.
Ngô Bội nhíu mày, hỏi: “Không có người khác ở nhà sao?”
Hồng Mai cúi đầu: “Khi tôi còn nhỏ, có một cuộc chiến loạn, người nhà đều chết trong cuộc chiến đó. Bạch Mai và tôi đã thoát chết bằng cách trốn trong lò nung”.
Ngô Bình rất kinh ngạc: “Nơi này còn có chiến loạn?”
Hồng Mai thở dài: “Ở đâu có người thì ở đó sẽ có chiến tranh, điều này không thể tránh khỏi”.
Ngô Bình: “Trong thôn có bao nhiêu người?”
Hồng Mai: “Hơn hai trăm hộ, người không nhiều. Nhưng cách mười mấy dặm về phía Đông là thị trấn. Thị trấn có mấy chục nghìn người, nhiều cửa hàng quán xá. Tôi thường đến thị trấn để đi chợ”.
Vừa nói, Hồng Mai vừa nướng khoai lang vừa nấu canh rau rừng. Sau đó còn hầm khoai mỡ với gà trống.
Ngô Bình loáng một cái đã ăn hết một nửa con gà trống. Vốn dĩ Hồng Mai và Bạch Mai định sẽ không ăn thịt gà, người nghèo thường chỉ ăn thịt trong các dịp lễ Tết. Nếu không có Ngô Bình thì hôm nay họ cũng sẽ không giết gà để ăn. Thế nhưng, Ngô Bình đã gắp thịt gà vào bát của hai người, bắt họ phải ăn cùng.
Bữa này anh uống bốn bát canh, ăn mấy củ khoai lang nướng, cơn đói trong bụng tan biến.
Ăn xong, anh tiếp tục tập đi trong sân. Đến chiều tối, anh đã có thể đi lại như người bình thường, không thấy mất sức nữa.
Vào buổi tối, Hồng Mai để quần áo đã giặt của Ngô Bình trong phòng của anh.
Ngô Bình cười hỏi: “Không phải nói quần áo của tôi có thể đổi lấy tiền sao?”
Hồng Mai: “Nha đầu Bạch Mai không hiểu chuyện. Cậu là khách tu, là người có địa vị, làm sao có thể mặc quần áo tồi tàn như thế này. Việc này tuyệt đối không được”.
Ngô Bình: “Thật đáng tiếc là động tiên của tôi không mở được, bên trong còn rất nhiều đồ”.
Anh lấy từ thắt lưng ra một miếng ngọc bội, đưa cho Hồng Mai rồi nói: “Ngày mai chị đem cái này đi cầm đi, là ngọc quý đó”.
Hồng Mai gật đầu: “Được.”
Gia đình thực sự không có nhiều tiền, Ngô Bình sinh hoạt hàng ngày cũng cần đến tiền. Vì vậy, phải tìm cách kiếm tiền càng sớm càng tốt.
Buổi tối, ba người đều đi nghỉ ngơi. Ngô Bội khoanh chân ngồi trên giường, cố gắng luyện tập phương pháp hít thở. Khi vừa bắt đầu tập, kinh mạch anh liền cảm thấy đau nhói giống như có lửa đốt, toàn thân vô cùng mệt mỏi và khó chịu.
Nhưng anh đành phải cắn răng kiên trì, tăng tốc độ tu luyện. Chỉ chốc lát sau, cả người anh toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Một canh giờ sau, cơn đau cũng không quá đáng sợ. Trong cơ thể anh dần dần xuất hiện một chút khí tức, một vài kinh mạch hỗn độn giờ đã được đả thông.
Đến giờ thứ ba, cơ thể anh đã thoải mái hơn. Anh cảm thấy toàn thân ấm áp, bắt đầu hấp thu linh khí của trời đất.
Có điều, cơ thể anh lúc này rất yếu nên chỉ có thể làm từ từ từng bước, trước tiên là đả thông kinh mạch chủ.
Hôm sau, anh nghe thấy có tiếng người cãi vã ngoài sân nên vội chạy ra kiểm tra.
Ngoài cổng, Hồng Mai hai tay chống nạnh, đang mắng một người đàn ông trung niên: “Ông Ngô! Tại sao khách quý của chúng tôi lại phải giao cho ông? Ông là cái quái gì!”