Thiên chủ Thanh Tuyết rõ ràng đang chờ anh về nên nói ngay: “Huyền Bình, tôi đang muốn nhờ cậu giúp”.

Ngô Bình: “Giúp thế nào?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Cậu có biết Bất Tử Kinh không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không, nó có liên quan đến cảnh giới Bất Tử à?”

Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Lẽ ra cảnh giới Địa Tiên không có cảnh giới Bất Tử đâu, nhưng về sau đã có Bất Tử Kinh xuất hiện nên các Địa Tiên mới thấy nó có thể bổ sung những khiếm khuyết trong cảnh giới này, do đó mới thêm nó vào. Bản gốc của Bất Tử Kinh đã thất truyền lâu rồi, đến Đại thiên tôn cũng không tìm thấy, nhưng tôi khá may nên đã có một bản gốc”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Ý cô là cô sẽ cho tôi mượn cuốn ấy hả?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Không phải cho cậu mượn mà là muốn cậu tu luyện trước”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Để tôi tu luyện? Tôi vẫn chưa đến cảnh giới Thần Tàng, sao mà tu luyện được?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Xem ra cậu chưa hiểu về Bất Tử Kinh, tu luyện nó không cần tu vi đạt đến cảnh giới Bất Tử, chỉ cần là địa tiên vẫn có thể tu luyện”.

Ngô Bình: “Tại sao là tôi tu luyện?”

Thiên chủ Thanh Tuyết nói: “Tôi chuyển thế tu luyện lại, nguyên nhân chủ yếu là vì Bất Tử Kinh này, tôi vốn dĩ muốn dựa vào nó để khiến người khác có cái nhìn khác nhưng bây giờ tôi nhận ra mình sai rồi”.

Ngô Bình: “Ồ, cô sai chỗ nào?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Tôi cố gắng tu luyện, ba kiếp đều tìm cách nhưng không bằng sự giúp đỡ của cậu nên tôi quyết định mặc kệ”.

Ngô Bình trợn mắt: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”

Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Tức là tôi không muốn cố gắng nữa, sau này tôi chỉ đi theo cậu lăn lộn. Chẳng hạn như Bất Tử Kinh này, tôi cần gì phải tu luyện? Cứ để cậu tu luyện xong rồi thì cậu sẽ mạnh hơn, dĩ nhiên sẽ giúp tôi”.

Ngô Bình thở dài: “Thật ra tôi cũng muốn mặc kệ mọi thứ lắm”.

Thiên chủ Thanh Tuyết vội nói: “Cậu không thể làm thế, chúng tôi đều mong đợi vào cậu”.

Nói rồi cô ta trịnh trọng đưa một bộ cổ kinh vào tay Ngô Bình: “Bất Tử Kinh này không thể xem thường, theo tôi biết hiện giờ chỉ tôi có được nó”.

Ngô Bình nhận lấy kinh sách nói: “Thanh Tuyết, sự đặc biệt của nó là gì?”

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Sau Bất Tử Kinh còn có một bộ Đoạt Thiên Kinh, nếu cậu không tu luyện Bất Tử Kinh thì không thể trở thành Đoạt Thiên Tiên Tôn”.

Ngô Bình trầm ngâm: “Hóa ra sau cảnh giới Bất Tử và cảnh giới Đoạt Thiên còn có một bộ kinh sách”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Lúc đầu khi con người tu tiên, họ tu luyện còn khó khăn hơn bây giờ nhiều, thế là những người ở thế hệ sau không ngừng đơn giản hóa và hạ thấp tiêu chuẩn, cuối cùng hình thành cục diện như hiện tại. Thậm chí ngay cả cảnh giới Bất Tử và kỳ Đoạt Thiên cũng được đơn giản hóa, nhưng thật ra cảnh giới Bất Tử rất mạnh, tu luyện đến cuối, sự thay đổi mà nó mang lại thậm chí không thua kém gì sự biến đổi lúc từ Địa Phổ thăng cấp lên Thiên Tiên”.

Ngô Bình: “Vậy được rồi, ai bảo tôi lợi hại làm gì”.

Hai người nói thêm vài câu nữa, bùa ngọc trên người Ngô Bình phát sáng, rung lên dữ dội, anh nói: “Tôi có việc phải đi rồi”.

Anh không kịp nói nhiều thêm câu nào đã lập tức chạy đến rừng rậm nguyên thủy của bộ lạc Ám Nguyệt. Hóa ra đây là bùa ngọc mà anh để lại cho Ám Nguyệt Nữ Vương lúc trước, bùa ngọc sáng lên chứng tỏ bên đó đã xảy ra chuyện.

Không lâu sau anh đã đi vào nước Kim Ưng, đi đến gần rừng rậm, anh nhìn thấy đám cháy lớn trong khu rừng, ngọn lửa hừng hực đỏ rực cháy ngút trời, nhuộm đỏ cả một vùng trời, sắp thiêu đốt đến khu vực bộ lạc Minh Nguyệt sinh sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play