Hạ Vương: “Tôi là một trong năm đại tông lão của Hoàng Đạo Tông, năm người chúng tôi luân phiên nhau làm tông chủ, mỗi người làm nửa năm”.

Ngô Bình: “Tuy thế thì e cũng không thể chống lại Phổ Hoá Thiên Tôn được”.

Hạ Vương: “Thật ra tôi thấy mình rất yếu, nhưng giờ Trương công tử đã rút hết yêu khí ra cho tôi rồi thì lại khác. Tôi cảm giác mình đã mạnh hơn nhiều, khéo vài ba hôm nữa là đột phá thôi”.

Ngô Bình: “Xin Hạ Vương giữ bí mật về hành tung của tôi, hôm nay tôi sẽ xuống lòng đất xem sao”.

Hạ Vương: “Được”.

Ngô Bình: “Giờ tôi vẫn có việc phải làm nên tối mới bắt đầu được”.

Hạ Vương: “Chúng tôi sẽ chờ công tử”.

Ngô Bình vừa rời khỏi phủ Hạ Vương thì nụ cười trên gương mặt ông ta đã vụt tắt: “Tiếc thật, một thiên kiêu thế này lẽ ra đã là người của chúng ta rồi”.

Hạ Sở Sở: “Phụ vương, tổ gia sẽ giết anh ta ạ?”

Hạ Vương: “Tổ gia đã chờ ở trong giếng mấy chục nghìn năm rồi, sao có thể bỏ qua cơ hội này được? Sau khi chiếm được thể xác của cậu ta rồi, tổ gia sẽ có thể ra ngoài. Đến lúc đó, cả Cửu Lôi Tiên Vực sẽ thuộc về chúng ta”.

Hạ Sở Sở không nhịn được nói: “Phụ vương, nhưng Trương công tử đã loại bỏ tác dụng phụ của hoàng khí cho chúng ta”.

Hạ Vương sầm mặt nói: “Sở Sở, con đang thương hại cậu ta đấy à? Con thương cậu ta thì ai thương chúng ta? Bây giờ, nhóm Phổ Hoá Thiên Tôn đang chuẩn bị tiêu diệt tu sĩ hoàng khí chúng ta rồi, không mời tổ gia ra mặt thì ai sẽ bảo vệ chúng ta?”

Hạ Sở Sở cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa.

Hạ Vương: “Sở Sở, con đừng nhân từ như thế, trong thế giới này chỉ có sức mạnh mới là vĩnh cửu thôi, hiểu chưa?”

Hạ Sở Sở: “Con hiểu rồi ạ”.

Cô ấy nói tiếp: “Phụ vương, để con đi theo Trương công tử, nhỡ anh ta xảy ra chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của phụ vương”.

Hạ Vương: “Ừ, con đi đi, nhớ ân cần với cậu ta vào, để cậu ta thích con, như thế thì sẽ không thể nghi ngờ chúng ta được”.

“Vâng”.

Phía khác, Ngô Bình và Liễu Cương đang trên đường đến nơi khiêu chiến Dạ Cuồng Đồ.

Hắn đang tu luyện ở trong sơn cốc, là một trong các thiên tài của Cửu Lôi Tiên Vực nên vợ con của hắn cũng cả đống, người hầu kẻ hạ không đếm xuể, cuộc sống chẳng khác gì bậc vua chúa.

Đột nhiên có hai bóng người đáp xuống trước cổng, đó chính là Ngô Bình và Liễu Cương.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Dạ Cuồng Đồ, ra đây!”

Dạ Cuồng Đồ mở mắt rồi tỏ vẻ hung hãn, sau đó mở cửa bước ra.

Khi hắn nhìn thấy Liễu Cương và Ngô Bình ở bên ngoài thì lạnh giọng nói: “Liễu Cương, anh đến đây làm gì?”

Liễu Cương: “Sư đệ Trương Tiểu Bình của tôi muốn khiêu chiến để giành vị trí của anh”.

Dạ Cuồng Đồ liếc nhìn Ngô Bình rồi cười khẩy nói: “Dựa vào nó ư? Anh không sợ tôi đánh chết nó bằng một chưởng à?”

Liễu Cương: “Bớt nói linh tinh đi, tôi chỉ hỏi anh có dám nhận khiêu chiến không? Nếu không dám thì chúng tôi sẽ đi luôn, nhưng sau này anh đừng nhận mình là thiên tài nữa”.

Dạ Cuồng Đồ sa sầm mặt rồi tức tối nói: “Nếu đã muốn tự sát đến thế thì để tôi thành toàn cho”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play