Ngô Bình: “Không biết anh Thạch muốn luyện đan gì?”
Thạch Trung Quân: “Đây là phương thuốc, người anh em xem qua”, nói rồi ông ấy đưa một miếng ngọc sang, trên đó có khắc một đơn thuốc.
Ngô Bình liếc nhìn, phương thuốc này không có tên, dược liệu được sử dụng đều là dược liệu thiên ngoại. Anh ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Anh Thạch, đan dược của anh là dùng để bảo vệ đạo tâm?”
Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em hay thật, chỉ mới nhìn thoáng qua mà cậu đã có thể đoán ra mục đích của viên đan dược này. Đúng thế, tôi khó khăn lắm mới lấy được viên đan này, nó tên là Đạo Tâm Đan, tác dụng của nó là tôi luyện đạo tâm”.
Đạo tâm là một trong số những nền tảng của Đạ La, cực kỳ quan trọng, tất nhiên muốn luyện chế Đạo Tâm Đan này cũng vô cùng khó.
Ngô Bình: “Bao giờ thì anh Thạch cần Đạo Tâm Đan?”
Thạch Trung Quân: “Trong vòng ba năm”.
Ngô Bình: “Đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu chưa?”
Thạch Trung Quân: “Còn thiếu mấy thứ, tôi đang tìm”.
Ngô Bình: “Nếu tôi trở thành Thiên Tiên trong vòng ba năm thì có thể thử xem”.
Thạch Trung Quân vui mừng khôn xiết: “Tốt quá! Người anh em, không giấu gì, tôi đã tìm đến rất nhiều thầy luyện đan nhưng họ đều không thể làm được, chỉ có cậu nói cậu có thể thử xem”.
Chu Nguyên Thông: “Em ba của tôi nói thử xem thì chắc chắn trên chín mươi phần trăm đã nắm chắc rồi”.
Thạch Trung Quân bật cười rồi nói: “Có thể biết được với cậu quả thật là phúc ba đời của tôi. Anh Chu, tôi muốn kết nghĩa anh em với người anh em này”.
Chu Nguyên Thông trợn mắt: “Anh muốn kết nghĩa nhưng em ba của tôi chưa chắc đồng ý thì sao”.
Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em, tôi và đại ca của cậu là tình nghĩa huynh đệ cả đời, nếu cậu có thể kết nghĩa với cậu ấy, dĩ nhiên tôi cũng có thể kết nghĩa với cậu”.
Ngô Bình thầm nói logic gì kỳ vậy?
Chu Nguyên Thông: “Anh Thạch, nếu đã kết nghĩa thì phải lộ thân phận thật của anh đi chứ”.
Thạch Trung Quân cười nói: “Đương nhiên rồi”.
Ông ấy nhìn về phía Ngô Bình, nghiêm túc nói: “Người anh em, thật ra tôi đến từ một thế giới khác. Thần tộc tiến hành thanh tẩy nơi đó, các đại thiên kiêu đều đã chết, tôi là một trong số ít các Đạo Tổ chạy thoát”.
Ngô Bình sửng sốt: “Anh Thạch là Đạo Tổ!”
Thạch Trung Quân thở dài: “Mặc dù tôi là Đạo tổ nhưng phần đại đạo còn thiếu ở các giới khác nhau cũng không giống nên khi đến đây, tôi chỉ có thể bế quan, phóng thích hóa thân, tu hành lại lần nữa ở đây”.
Chu Nguyên Thông: “Đời trước anh Thạch đã cứu anh một mạng, anh cũng cứu anh ấy một mạng”.
Ngô Bình bỗng nghĩ đến điều gì đó hỏi: “Anh Thạch, đại đạo khiếm khuyết của hai khuyên giới khác nhau, vậy chúng có chứng thực lẫn nhau không?”
Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em chỉ nghe một chút là đã có thể nhìn thấu rồi. Đúng thế, chuyện tôi đang làm là biến ra hóa thân tìm hiểu Thiên Đạo trong khuyên giới này”.
Chu Nguyên Thông: “Không dễ như vậy! Mỗi người tìm hiểu Thiên Đạo thì sẽ không giống nhau, không dễ chứng thực như vậy đâu”.
Thạch Trung Quân: “Nhưng chung quy vẫn là một cách”.
Hai người nói chuyện một hồi, Ngô Bình đã hiểu được phần nào về thế giới mà Trung Thạch Quân sống, đồng thời anh cũng biết môi trường khắc nghiệt mà các tu sĩ loài người trong khuyên giới phải đối mặt.
Trung Thạch Quân: “Người anh em, đợi đến khi cậu lĩnh hội được Thiên Đạo thì tôi có thể truyền thụ Thiên Đạo cho cậu”.