Một luồng khói đen bay ra từ trong động, ngưng tụ thành một người đàn ông cao lớn, toàn thân được bao phủ bởi vảy đen, hai mắt quái dị như mắt thằn lằn, mũi giống miệng đại bàng, trên đỉnh đầu có một chiếc sừng dài nhọn màu đen, bên trên có hình thù kỳ quái.
Ma đầu gầm lên một tiếng rồi lao về phía Ngô Bình và Hỏa Hoàng Nhi với tốc độ cực nhanh. Hỏa Hoàng Nhi bước đến đỡ, cô bé cầm kiếm Thái Giáp mà Ngô Bình tặng, thoáng chốc đã chém ra mấy trăm kiếm.
“Keng keng keng!”
Ma đầu bị đánh liên tiếp mấy kiếm, vảy trên người bị kiếm Thái Giáp sắc bén chém tan tác, có chỗ máu thịt tung tóe, có thể nhìn thấy xương bên trong.
Ma đầu đau đớn, bỗng nắm lấy vai Hỏa Hoàng Nhi nhưng khi tay nó chạm vào Hỏa Hoàng Nhi thì cứ như bị điện giật, cả người bỗng cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ.
“Chết đi”.
“Phụt!”
Kiếm quang lóe lên, Hỏa Hoàng Nhi nhẹ nhàng chém đầu Ma đầu.
Ngô Bình hơi bất ngờ, anh hỏi: “Hoàng Nhi, thực lực của Ma đầu này không hề kém, tại sao lúc nãy không đánh trả?”
Hỏa Hoàng Nhi cười nói: “Thể chất của con khắc chế được nó, nó không chạm vào con thì đỡ, vừa chạm vào con thì xong đời nó rồi”.
Ngô Bình đang định đi làm nhiệm vụ tiếp theo thì miếng bùa ngọc trên người anh đột nhiên sáng lên, có nghĩa là Hưng Long có điều gì đó không ổn, anh vội vã quay về với Hỏa Hoàng Nhi.
Khi đến gần Côn Luân Kiếm Cung thì nhìn thấy một con Lôi Long đang hoành hành trên không trung, nó liên tục phun ra những quả cầu sấm sét về phía Long Thành. Cũng may Long Thành có một đại trận do anh bố trí và có đại thần Côn Ngô bảo vệ, hơn nữa đại trận của Côn Luân Kiếm Cung cũng bắn đến đây, thế nên quả cầu sấm sét không gây hại cho người dân trong thành.
Ngô Bình nổi giận phóng ra kiếm quang đánh trúng Lôi Long, Lôi Long bị gãy làm đôi nhưng ngay sau đó, nó đã được nối lại và tiếp tục phun những quả cầu sấm sét về phía Hưng Long.
Hỏa Hoàng Nhi: “Bố, có người đứng sau điều khiển Lôi Long này”.
Ngô Bình mở nhìn thấu vạn vật ra quan sát, phát hiện cách đó không xa có một thanh niên chắp tay hướng về nhau, trong lòng bàn tay có một con rồng nhỏ đang bơi lượn, động tác giống hệt con Lôi Long này.
“Chết đi!”
Anh vung một đường kiếm quang chém về phía thanh niên đó, thanh niên như đã có cảm ứng từ trước lập tức kích phát một bùa chú, hắn bỗng chốc biến mất, kiếm quang của Ngô Bình rơi vào khoảng không. Sau đó, con Lôi Long trên không cũng biến mất.
Ngô Bình nổi giận, anh hỏi: “Người nào ra tay đấy?”
Một bóng người xinh đẹp bay đến từ Kiếm Cung, chính là Linh Vi, Linh Vi nói: “Sư đệ, Lôi Long kia chắc là một trong chín bùa rồng của Cửu Lôi Tiên Vực, bùa Lôi Long”.
Ngô Bình nheo mắt: “Lại là Cửu Lôi Tiên Vực”.
Anh đã từng chém đầu Tử Lôi Thiên Quân, sau đó con trai của Tử Lôi Thiên Quân là Dạ Cuồng Đồ đến báo thù, nhưng bị anh giết đánh lui. Xem ra rất có thể lần này người ra tay là Dạ Cuồng Đồ.
Linh Hy Nữ Đế chạy đến nói: “Đối phương vốn dĩ muốn đánh úp bất ngờ, người đối phó với cả thành phố này bằng Lôi Long, tâm tư tàn độc”.
Ngô Bình nói: “Xem ra tôi phải đến chỗ Cửu Lôi Tiên Vực một chuyến rồi”.
Linh Hy: “Sư đệ, Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn đã luyện hóa Lôi Thần thượng cổ, thực lực rất mạnh, cậu nhất định phải cẩn thận”.
Ngô Bình: “Tôi biết rồi, nhưng nếu không tiêu diệt người này, tôi ăn ngủ không yên”.