“Tiểu Thần, sao rồi, có được không?”

Tiểu Thần: “Cổ ảo ảnh trong bụng tôi rồi, tôi đang luyện hóa nó. Chủ nhân, luyện hóa cổ ảo ảnh xong, chúng ta có thể Thần Cơ thất biến rồi”.

Lúc này, sương mù tan đi, mấy người Hoa Dương Lão Tiên mới thở phào nhẹ nhõm, Trương Bạch Y nói: “Đan sư Ngô, chúng ta đi thôi, tránh cho cổ ảo ảnh lại công kích”.

Ngô Bình không nói gì, đi theo họ rời khỏi Cổ Giới.

Trở lại nơi ở của Trương Bạch Y, anh ta đưa ba cái chai cho Ngô Bình nói: “Đan sư Ngô, ở đây có một thần cổ, ba huyền cổ, làm phiền đan sư luyện chế thành cổ đan”.

Ngô Bình: “Được, luyện chế xong tôi sẽ bảo người đem đến cho trưởng lão Trương”.

Hoa Dương Lão Tiên: “Đan sư Ngô, tôi nghĩ luyện chế ở đây đi, dù sao cũng không tốn nhiều thời gian”.

Ngô Bình biết Hoa Dương Lão Tiên hình như không tin mình, anh nói: “Cũng được, hôm nay luyện chế trước hai huyền cổ”.

Anh lấy lò đan ra, rất nhanh đã luyện chế xong cổ đan, anh để lại một viên rồi đưa cho Trương Bạch Y một viên.

Luyện xong cổ đan, anh cười nói: “Hai vị, tôi còn có việc, hôm khác lại đến luyện đan”.

Hoa Dương Lão Tiên: “Đan sư Ngô, hay là luyện hết cổ thành đan dược rồi hẵng đi”.

Ngô Bình bật cười: “Hoa Dương Lão Tiên, tiền bối muốn ép tôi ở lại?”

Hoa Dương Lão Tiên thản nhiên nói: “Tôi không có ý đó, chỉ là chúng ta vất vả một chuyến, khó khăn lắm mới bắt được ba thần cổ, tại sao không kịp thời luyện chế thành cổ đan?”

Ngô Bình ném một tỷ đồng Thần Long mà ông ta đưa cho trước đó cho đối phương, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn đi, không ai giữ lại được, tạm biệt”.

Vừa dứt lời, một luồng sấm sét nổ vang, sức mạnh đáng sợ đẩy Trương Bạch Y và Hoa Dương Lão Tiên ra xa, chờ hai người kịp phản ứng lại thì Ngô Bình đã biến mất rồi.

Hoa Dương Lão Tiên nổi giận: “Cái tên này vô lễ quá, cậu đi được sao?”

Ông ta muốn đuổi theo nhưng lại bị Trương Bạch Y giữ lại, anh ta cười khổ nói: “Anh Hoa Dương, anh làm sao vậy? Sau này chúng ta muốn luyện chế Cổ Đan đều phải nhờ vào sự trợ giúp của đan sư Ngô”.

Hoa Dương Lão Tiên ngây người, sau đó ông ta bỗng vỗ đầu: “Thôi chết, chắc chắn là tâm kiếp của tôi lại đến rồi, tâm kiếp chết tiệt, lần nào cũng khiến tính cách của tôi thay đổi cực lớn, không thể kiểm soát cảm xúc”.

Trương Bạch Y sửng sốt: “Tâm kiếp sao? Anh Hoa Dương, anh mau về bế quan đối phó đi”.

Sau khi ra khỏi Thiên Cổ Giáo, Ngô Bình lại đến Côn Luân Kiếm Cung ở mấy ngày mới về nhà.

Về đến Hưng Long thì nhận ra đường phố đầy những người tị nạn, một nhóm quan chức và binh lính đang phi nước đại trên đường phố, nhiều người đã bị ngựa đang chạy đá trúng và bị thương.

Lúc này trong ngõ có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, một con ngựa lao tới, người cưỡi là một quan binh, hắn không giảm tốc độ của ngựa cứ thế lao thẳng về phía trước, thấy bọn trẻ sắp bị con ngựa đá trúng, Ngô Bình bỗng đáp xuống trước mặt con ngựa, một tay đẩy mạnh một cái kéo con ngựa lại, quan binh trên ngựa kinh ngạc kêu lên một tiếng, lao thẳng vào trong không khí theo lực quán tính rồi rơi xuống cách đó hơn mười mét.

Hắn xoay người lại nhìn chằm chằm Ngô Bình tức giận nói: “Khốn kiếp, dám ngăn cản quan binh, mày muốn chết”.

Hắn rút đao ra, chạy đến chém vào anh.

Ngô Bình giơ tay ra chộp lấy đao, lực chấn động truyền đến, quan binh kêu lên một tiếng, nửa cánh tay nổ tung, đau đến mức kêu r3n thảm thiết.

Ngô Bình hỏi: “Các anh là binh lính ở đâu? Chạy đến Hưng Long làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play