Cất sắt chủ đi, Ngô Bình nhớ đến điều gì đó bèn lấy một cái khối lập phương ra, hỏi: “Cổ Luyện Kim, nghe nói vật này ẩn chứa huyền cơ, mày có thể phá giải nó không?”

Cổ Luyện Kim nhìn thoáng qua rồi nói: “Tôi có thể thử nhưng cần thời gian, chờ tôi phá giải xong sẽ thông báo cho cổ Thần Cơ”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, vậy cứ để ở chỗ mày trước”.

Nói đến đây, anh phóng Thiên Cực kiếm vực ra, cưỡng chế chuyển đá sắt khổng lồ này về Động Thiên của mình. Có thể thấy phần dưới của đá sắt đã bén rễ, một lượng lớn sắt thấm vào lòng đất, khiến cổ Luyện Kim cũng không thể nhổ nó lên.

Sau khi mang núi sắt đi, Ngô Bình đi ra khỏi Động Thiên Luyện Kim. Vừa đi ngoài, cổ Luyện Kim khổng lồ bỗng bắt đầu thu nhỏ cơ thể, cuối cùng biến thành một con côn trùng màu vàng chỉ lớn bằng ngón tay út, nó gật đầu chào Ngô Bình: “Cảm ơn cậu”.

Ngô Bình: “Cổ Luyện Kim, chắc mày đã luyện chế không ít kim loại khối nhỉ? Có thể tặng tao một ít không?”

Đây vốn dĩ là điều kiện dễ thương lượng, cổ Luyện Kim rất vui vẻ nói: “Được chứ”.

Nó phun ra một luồng sáng vàng, ánh sáng vàng rơi xuống mặt đất biến thành một khối kim loại cao hơn mười mét, bề mặt đủ màu sắc, do rất nhiều kim loại cấu tạo nên.

Ngô Bình rất hài lòng, anh cất miếng kim loại đi hỏi: “Cổ Luyện Kim, ở gần đây còn thiên cổ nào khác không?”

Cổ Luyện Kim: “Cổ Giới này có bảy thiên cổ, tôi và chúng ở cách nhau rất xa, mỗi năm chỉ gặp nhau được một lần”.

Ngô Bình: “Tiểu Thần, có cần tao giúp mày bắt một thiên cổ để ăn không?”

Tiểu Thần: “Bắt thiên cổ nguy hiểm lắm, Thần Cổ là đủ rồi. Chủ nhân, cậu ở lại đây tu luyện, tôi ra ngoài bắt mồi”.

Ngô Bình rất mong đợi Thần Cơ lục biến của Tiểu Thần nên gật đầu đồng ý. Sau khi cổ Thần Cơ đi, anh ngồi xếp bằng, bắt đầu thiền định tu luyện, làm quen với cơ thể mới.

Cứ thế anh tu luyện đến ba ngày sau.

Ba ngày sau, cổ Thần Cơ quay lại, nó lấy lại hình dạng là một cổ trùng, chui thẳng vào mũi Ngô Bình nói: “Chủ nhân, tôi sắp lột xác rồi”.

Ngô Bình không kịp để hỏi thêm gì, vô số tia sáng b ắn ra từ lỗ chân lông của anh, từng lớp bao phủ lấy anh, bắt đầu lần biến đổi thứ sáu.

Lần biến đổi này kéo dài tám tiếng đồng hồ, Ngô Bình phá kén ánh sáng đã là ngày thứ hai. Một bóng người tách ra khỏi cơ thể Ngô Bình, biến thành một cô gái xinh đẹp.

Nhìn thấy cô ta, Ngô Bình ngây người hỏi: “Cô là Tiểu Thần?”

Tiểu Thần mỉm cười: “Vâng thưa chủ nhân, tôi là Tiểu Thần”.

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Làm sao cô lại biến thành người?”, anh có thể cảm nhận được lần này không phải là năng lực của cổ Tương.

Tiểu Thần: “Chủ nhân, lần biến hóa này tôi hấp thu được nhiều di truyền mạnh từ chủ nhân, muốn trở nên tốt nhất chỉ có hình dạng con người là thích hợp nhất”.

Ngô Bình cảm thấy hơi lạ, nhưng anh vẫn nói: “Được rồi, làm người cũng tốt”.

Cổ Luyện Kim nói: “Chúc mừng cổ Thần Cơ, thực lực của cô đã đạt đến cấp thiên cổ”.

Ngô Bình: “Tiểu Thần, bây giờ cô là thiên cổ rồi?”

Tiểu Thần: “Có thể nói như thế nhưng vẫn không phải là thiên cổ hoàn toàn. Thiên cổ có thể mở Động Thiên trong cơ thể”.

Ngô Bình: “Vậy cũng khá tốt rồi, Tiểu Thần, còn cần đi săn mồi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play