Anh nói: “Gia chủ Thân Công có thể sách lập ra cơ nghiệp vạn thế như vậy, tôi thực sự rất khâm phục”.
Thân Công Sách phất tay: “Sư thúc quá khen, tôi chỉ là may mắn mà thô. Ngày xưa thực ra tôi chỉ là một đệ tử bình thường, nhưng tình cờ phát hiện được một hang núi trong quá trình khám phá thần thổ thông thiên, nó tên là ‘động Kim Long’. Động đó có truyền thừa của Kim Long Đạo Tổ, từ đó tôi mới có được căn cơ”.
Ngô Bình: “Xem ra gia chủ Thân Công đã hoàn toàn lĩnh ngộ được truyền thừa của Kim Long Đạo Tổ”.
Thân Công Sách cười khổ: “Cũng đã lĩnh ngộ được, nhưng tôi có thể nhìn thấy tương lai của mình, nhận ra Đại La cấp hai đã là cực hạn của tộ rồi, tiến xa hơn là không thể nào”.
Thân Công Hằng: “Lão tổ đừng bỏ cuộc, người nhất định có thể trở thành Đạo Tổ!”
Thân Công Sách cười khổ: “Không nhắc cái này nữa. Hằng Nhi, lão tổ biết hết những uất ức con phải chịu. Con hãy cố đợi, giờ mạch Thông Thiên khiến cả thần thổ thông thiên tức giận, sẽ không có kết quả tốt đâu”.
Thân Công Nam Tinh: “Lão tổ, mạch Thông Thiên ỷ vào thế lực của Thông Thiên lão tổ mà lúc nào cũng cướp tài nguyên của chúng ta, còn giết rất nhiều người, họ càng ngày càng quá đáng!”
Thân Công Sách im lặng một lúc, nói: “Cứ để chúng ngông cuồng cho đã đi!”
Ngô Bình có thể nhận ra sự bất lực của Thân Công Sách đối với mạch Thông Thiên.
Anh nói: “Bất cứ ai cũng có thể khám phá thần thổ thông thiên sao?”
Thân Công Nam Tinh: “Đúng, chỉ cần là người của thần thổ thông thiên thì có thể khám phá ở bất cứ nơi nào mà người khác chưa khám phá. Quy tắc của thần thổ thông thiên là ai phát hiện thì là của người đó”.
Ngô Bình uống rượu và trò chuyện với các thành viên trong nhà Thân Công, điều này giúp anh hiểu sâu hơn về thần thổ thông thiên. Nó giống như một quốc gia phân tán, người có quyền lực lớn nhất là Thông Thiên lão tổ, nhưng những nhà còn lại cũng không yếu.
Cuộc trò chuyện này kéo dài đến ngày hôm sau, trong lúc đó Thân Công Nam Tinh đi ra ngoài một chuyến. Sau khi trở về, hắn cười với Ngô Bình và nói: “Tôi đã trả một số tiền, người cạnh Đông Phương Vô Kỵ đã hứa sẽ đưa anh đến điện Thiên Trạch. Nhưng tôi không chắc hắn sẽ yêu cầu bao nhiêu tiền”.
Ngô Bình nói: “Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chúng ta lập tức đi nơi đó!”
Thân Công Nam Tinh và Ngô Bình rời khỏi lãnh thổ của nhà Thân Công và đến phạm vi ảnh hưởng của Thông Thiên lão tổ, họ đáp xuống một thung lũng rộng lớn, nơi này có diện tích rộng, được gọi là cốc Thông Thiên, nơi hầu hết các tu sĩ của mạch Thông Thiên sinh sống.
Họ đáp xuống nóc một tòa nhà rất dễ thấy, ở đó có một người đàn ông đẹp trai đang đợi họ, người đàn ông này tâm thần không tốt, ăn nói nhỏ nhẹ như phụ nữ. Hắn nhìn thấy Ngô Bình và Thân Công Nam Tinh, cười hỏi: “Chính là anh đây sao?”
Thân Công Nam Tinh: “Thanh Bích Quân, anh họ của tôi trông cậy vào anh nhé”.
Người đàn ông được gọi là Thanh Bích Quân cười nhẹ: “Yên tâm đi, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta hợp tác”.
Hắn còn đưa tay ra nắm tay Ngô Bình và nói: “Anh bạn, đi với tôi nào”.
Ngô Bình chỉ có thể để hắn kéo anh đến một tòa nhà, nơi có khá nhiều người đang xếp hàng chờ đợi. Hắn kéo Ngô Bình đi thẳng qua những người đang xếp hàng, đến một quầy cao và nói: “Anh họ của tôi, ông Chu, hãy nhanh chóng sắp xếp để anh ấy đến điện Thiên Trạch”.
Ông Chu hơi khó xử: “Thanh Bích Quân, chuyện này cũng không dễ xử lý, bình thường đều phải có phí”.
Thanh Bích Quân cười và nói: “Ông Chu, nếu công tử có hỏi, ông cứ nói rằng tôi đã mang người đến đây”.
Ông Chu hình như cũng không dám đắc tội hắn, chỉ có thể nói: “Được, tôi sẽ đi đánh tiếng, cậu cứ việc dẫn người đi”.