Thân Công Nam Tinh kinh ngạc: “Tôi đã nghe nói từ lâu rằng điện Hỗn Thiên thu nhận một thiên tài tuyệt thế, không ngờ đó lại là anh Lý!”
Ngô Bình: “Lúc trước tôi cũng rất tình cờ nên mới bái vào điện Hỗn Thiên”.
Thân Công Nam Tinh cười nói: “Vậy tốt quá, sau này chúng ta sẽ là đồng môn rồi. Anh Lý, mời anh đến nhà tôi uống chút rượu, chúng ta cùng hàn huyên một bữa”.
Ngô Bình nói: “Vậy đành làm phiền anh rồi”.
Hai người bay vọt lên bay thẳng đến thần thổ thông thiên, khu vực nơi Thân Công Nam Tinh sống. Nơi này rộng lớn, có một thành trì khổng lồ, tên là thành Bốn Mùa. Thành Bốn Mùa khác với thành trì thông thường, là một thành phố lập thể, bên trong thành phố có rất nhiều căn nhà lơ lửng trên không trung, thậm chí có một số hòn đảo bay. Có thể thấy vô số tu sĩ bay lượn trên trời.
Bên bầu trời của thành Thân Công có một hòn đảo bay khổng lồ, rộng hàng triệu mẫu, trên đó có những công trình kiến trúc hùng vĩ muôn màu muôn vẻ. Nơi đây chính là khu vực sinh sống và tu luyện của các nhân vật nòng cốt nhà Thân Công, tên là đảo Thân Công.
Họ đáp xuống một tòa nhà trên đảo Thân Công, đám người hầu cung kính quỳ xuống hành lễ: “Thế tử”.
Thân Công Nam Tinh nói: “Anh Lý, đây là nơi tôi sống, trông hơi giản dị, anh Lý đừng chê cười nhé”.
Ngô Bình: “Chỗ anh mà gọi là giản dị thì chỗ tôi ở chắc phải gọi là khu ổ chuột mất”.
Thân Công Nam Tinh bật cười: “Anh Lý chỉ khéo nói đùa. Chúng ta đi vào kia nói chuyện nhé”.
Họ đến một khu sảnh rất đẹp đẽ, Thân Công Nam Tinh lấy trà tiên quý giá ra mời Ngô Bình thưởng thức.
Ngô Bình: “Anh Thân Công, giờ chắc anh là Đoạt Thiên Tiên Tôn đúng không?”
Thân Công Nam Tinh cười nói: “Tôi đã đột phá cảnh giới Đoạt Thiên được một khoảng thời gian rồi, cảnh giới này không dễ đột phá”.
Ngô Bình: “Chúng ta tu luyện Địa Tiên là để làm cơ sở cho Thiên Tiên, chậm một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải tu luyện cho căn cơ thật vững chắc”.
Thân Công Nam Tinh: “Đúng vậy. Phải rồi anh Lý, giờ xếp hạng của anh trên bảo sách thiên kiêu ít nhất cũng phải ở top ba nhỉ?”
Ngô Bình: “Lâu lắm rồi tôi không kiểm tra nên cũng không biết”.
Thân Công Nam Tinh cười nói: “Vậy có tiện kiểm tra một chút không?”
Ngô Bình gật đầu: “Giờ tôi đang ở cảnh giới Động Thiên, mà cảnh giới Động Thiên có rất nhiều thiên tài lợi hại, tôi chỉ sợ khó mà được lên bảng”.
Thân Công Nam Tinh: “Tôi thấy thiên tài như anh Lý ít nhất cũng phải xếp top ba”.
Ngô Bình không hứng thú lắm, anh hỏi Thân Công Nam Tinh: “Anh Thân Công, đợt trước tôi đi viện Chu Tước, phát hiện Võ Càn Dương của viện Chu Tước bị trúng lời nguyền, anh có biết ai ra tay không?”
Thân Công Nam Tinh im lặng vài giây rồi nói: “Thực ra trước đó Võ Càn Dương là đệ tử có tiền đồ sáng lạn nhất của thần thổ thông thiên, tiếc là ông ấy đã đắc tội với người khác, cuối cùng bị người ta hãm hại”.
Ngô Bình: “Ai?”
Thân Công Nam Tinh: “Con trai của Thông Thiên lão tổ, Đông Phương Vô Kỵ”.
Ngô Bình có ấn tượng sâu sắc với cái tên Đông Phương Vô Kỵ, bởi vì hắn ta chính là người hại chết cả nhà Kiếm lão!
Anh không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Sao giữa họ lại có ân oán?”
Thân Công Nam Tinh cười khổ: “Nói ra cũng rất nực cười. Đông Phương Vô Kỵ nhòm ngó vợ của Võ Càn Dương, bởi vì vợ ông ấy là mỹ nhân có tiếng của thần thổ thông thiên. Thế nên nhân lúc Võ Càn Dương không ở nhà, hắn ta chạy đến nhà Võ Càn Dương ngủ vợ của người ta. Lúc đó vợ của Võ Càn Dương đã mang thai, không chịu nổi nỗi nhục nhã đó nên sau khi nói hết mọi chuyện cho Võ Càn Dương liền tự sát”.