Chu Nguyên Thông: “Ngày xưa, ở đây từng có chiến tranh, hình như để tranh giành một thứ gì đó. Trong trận chiến đó, đoàn quân của Thần tộc đã đại bại”.
Ngô Bình: “Thế thứ đồ mà họ tranh nhau bị Nhân tộc lấy rồi ư?”
Chu Nguyên Thông: “Chuyện này lâu lắm rồi nên anh cũng không rõ, nói chung tuy trận đấy ta thắng, nhưng cũng thảm lắm”.
Ngô Bình: “Đại ca, dưới đáy hồ phía trước có một con tàu chi3n rất lớn, chúng ta có xuống xem không?”
Chu Nguyên Thông hỏi Đinh Mặc: “Nhị đệ, chú thấy sao?”
Đinh Mặc cười nói: “Tam đệ, không thể dùng thần niệm ở biển Tinh Túc được, sao chú nhìn được thế?”
Ngô Bình: “Mắt em tinh lắm”.
Đinh Mặc cũng không hỏi nữa mà nói: “Nếu bên dưới có tàu chi3n thật thì mình phải xuống xem chứ, theo kinh nghiệm của anh thì kiểu gì trong đó cũng có bảo bối”.
Ba người đang chuẩn bị nhảy xuống nước thì chợt có một tàu chi3n khổng lồ xuất hiện trên không, nó toả thần quang xuống mặt hồ như đang tìm thứ gì đó.
Ngô Bình biết con tàu này chính là con tàu chi3n anh nhìn thấy ở bên ngoài, anh híp mắt lại, lẽ nào họ cũng biết dưới đáy hồ có tàu chi3n ư?
Đúng lúc này, thần quang kia đã bao phủ ba người họ rồi dừng lại, một giọng nói vang lên: “Con người thấp hèn, mau rời khỏi đây ngay!”
Ngô Bình nổi giận, nhưng đã bị Chu Nguyên Thông cản lại.
Anh nén giận nói: “Đại ca, sợ gì chúng nó, mình mà ra tay thì bọn nó cũng không phải đối thủ đâu”.
Chu Nguyên Thông: “Đó là tàu chi3n cấp thần vương của Thần tộc, nó có uy lực khiếp đảm lắm, chúng ta không nên động vào thì hơn”.
Ba người đi xa rồi thì Ngô Bình mới nói: “Đại ca, khéo trong con tàu chi3n dưới đáy hồ có bảo bối đấy, em vẫn muốn tìm thử”.
Chu Nguyên Thông: “Giờ chú xuống đấy ngang với chỉ đường cho bọn kia à?”
Ngô Bình: “Em có thể độn thổ”.
Chu Nguyên Thông: “Vô dụng thôi, chú có thấy thần quang ấy không? Đó là pháp bảo của Thần tộc, có thể nhìn thấy mọi thứ trong tam giới, các cách ẩn thân đều không có tác dụng với nó”.
Tuy Ngô Bình không cam tâm, nhưng không còn cách nào khác nên đành đi tiếp theo la bàn.
Họ mới đi được một đoạn thì chợt có ba tu sĩ của Thần tộc bay từ phía sau tới. Ba người này trông rất lạ, vẫn mang hình dáng con người, nhưng có nét gì đó rất kỳ quái.
Trong đó, có một người đàn ông có đầu như con thằn lằn: “Ba người đi theo tôi”.
Trước đó, Chu Nguyên Thông không muốn gây sự, nhưng người ta cố tình kiếm chuyện trước thế này thì khác, anh ta nói ngay: “Chúng tôi không rảnh mà đi theo các anh, ban nãy bọn tôi bỏ đi là vì không muốn gây xung đột, nhưng không có nghĩa là chúng tôi sợ đâu”.
Tên đầu thằn lằn đó chợt lừ mắt rồi nói: “Con người đê hèn mà dám cãi lệnh của Thần tộc à? Chết đi!”
Gã vung tay lên, một vật hình rồng da thú bay ra, sau đó há miệng định nuốt trọn nhóm Ngô Bình.
“Thần chú Long Bì”, Chu Nguyên Thông biến sắc mặt rồi vung tay phóng một lá cờ ra, phù văn trên cờ toả sáng, sau đó ngưng tụ thành một con cự linh ba đầu sáu tay phản công.
Uỳnh!
Sau cú va chạm đó, trời đất như rung chuyển, không phân thắng bại.
Đinh Mặc nói: “Đại ca, Long Bì này là gì mà đến chiến kỳ cự linh của anh cũng không đánh bại được?”