“Lần này anh Lý nguy hiểm rồi, thần thuật của đối phương có thể tước đoạt sức sống của anh ấy, trừ phi anh ấy là Đại La Kim Tiên, nếu không tuyệt đối không thể chống lại thần thuật của Hoang Thần được”.
“Chưa chắc, tôi lại cảm thấy khí tức của anh Lý có uy lực của hoàng đạo, chắc chắn anh ấy là một vị Nhân Hoàng. Nhân Hoàng đấu với bán thần, ai thắng ai thua còn chưa biết”.
Ngô Bình cầm chiến kích đâm Hoang Thần Long Dã: “Nhận một kích của tôi trước đi!”
Chiến kích trong tay anh quét ngang, một tia sáng chết chóc toả ra phóng về phía Hoang Thần Long Dã. Nhưng Hoang Thần Long Dã lại đứng yên, tia sáng kia đánh lên người hắn mà hắn không có chút phản ứng nào, cười lạnh: “Tao có sức mạnh Hoang Thần, có thể tước đoạt tất cả sức sống. Đòn công kích của mày chính là chất dinh dưỡng tốt nhất đối với tao, hay là mày đánh thêm vài nhát nữa đi!”
Ngô Bình nhíu mày, sức mạnh của Hoang Thần này lại kỳ lạ đến vậy, một đòn mạnh thế này mà vẫn không làm gì được hắn!
Hoang Thần Long Dã bỗng cử động, một cây thương đâm về phía trán Ngô Bình. Anh lách người né, đồng thời chọt chiến kích tới. Cú chọt này vô cùng huyền diệu, tràn ngập trí tuệ võ đạo.
Nhưng chiến kích của anh vừa chạm với mũi thương của đối phương thì anh đã cảm thấy tay mình trống không, sức mạnh trong cơ thể bỗng ào ạt tuôn ra ngoài, bị mũi thương của đối phương hấp thu.
Anh hoảng hốt, vội lùi ra sau, nhưng binh khí thứ hai của Hoang Thần Long Dã đã đánh tới, đó là một cây rìu lớn, chém từ trên xuống!
Keng!
Nhát rìu này bổ lên chiến kích, năng lượng trong cơ thể anh không ngừng bị hút đi, anh muốn đẩy đối phương ra nhưng đôi tay lại thấy tê mỏi, không cử động được.
Hoang Thần Long Dã cười độc ác, nói: “Thấy thế nào? Có phải không có sức phản kháng không? Tao sẽ sút sạch lực sinh mệnh của mày. Động Thiên của mày hoá thành một vùng đất hoang vắng, sau đó cơ thể, Thần anh của mày đều sẽ tan thành tro bụi!”
Ngô Bình hừ lạnh: “Thế sao? Mày vui mừng quá sớm rồi đấy!”
Ầm!
Ngô Bình bỗng không phản kháng nữa mà ngược lại còn thả sức mạnh vô cùng vô tận trong Động Thiên cho nó ào ạt tiến vào cơ thể Hoang Thần. Số sức mạnh này là Khoa Phù để lại, ngay cả anh cũng chỉ hấp thu được một phần ít ỏi, dù sao thì sức mạnh của Khoa Phù cũng vượt xa anh.
Vừa hút vừa được tặng, hơn một nửa sức mạnh của Khoa Phù đã chảy vào cơ thể của Hoang Thần Long Dã. Tuy hắn là bán thần nhưng sao có thể chịu đựng nổi nhiều sức mạnh thế này?
Cơ thể hắn bỗng trương phình lên, giống một quả bóng hơi vậy. Sau đó đầu cũng to lên, mắt hắn ánh lên vẻ kinh hãi, gào lên: “Mày…”
Chỉ kịp nói một từ, cơ thể của hắn đã nổ oành. Người đàn ông mắt màu bạc cuối cùng cũng chịu ra tay, ông ta phát ra một luồng thần lực bao bọc cơ thể của Hoang Thần Long Dã. Nhưng cũng không ích gì, sức mạnh của Khoa Phù quá kh ủng bố, đến ông ta còn không khống chế nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai mình bị nổ chết!
“Không!”, người đàn ông bi phẫn cùng cực, đánh một chưởng về phía Ngô Bình.
“Ông dám!”
Phiêu Miểu Đạo Quân lập tức đánh ra một đạo kiếm quang thẳng về phía người đàn ông mắt bạc. Ông ta bị ép phải dừng tay, ông ta nhìn chằm chằm Ngô Bình, cười gằn: “Gia tộc Hoang Thần sẽ đời đời kiếp kiếp truy sát mày!”
Ngô Bình lại không hề sợ hãi, anh nói: “Ngày tôi thành Thiên Tiên cũng chính là ngày tàn của gia tộc Hoang Thần ông!”
Hai bên khích bác nhau mấy lời, người đàn ông mắt bạc ôm thi thể nát vụn của con trai mình rời đi.