Ngô Bình cầm lấy bình hồ lô ngọc, về lại chỗ ngồi với cả bầu tâm sự.
Lâm Hâm vội hỏi: “Sư đệ, sao rồi? Hai người đã nói gì với nhau?”
Ngô Bình lắc đầu: “Em không nói được”.
Lâm Hâm ngây ra, sau đó gật đầu: “Cũng đúng, gia đình đó trước giờ luôn thần bí”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn không hỏi gì, nói: “Huyền Bình, lát nữa có tiết mục nhỏ, con có thể thử”.
Ngô Bình giật mình, lẽ nào là tiết mục mà Thanh Vũ nói sao?
Lời vừa dứt, một tu sĩ mặc trường bào màu bạc bay lên không trung, nói: “Các vị khách quý, để đón tiếp quý vị, Vương Mẫu đã cẩn thận chọn ra một trăm món quà. Những món quà này được được giấu ở những chỗ khác nhau. Các vị có thể làm mọi cách để tìm, ba vị tìm được nhiều quà nhất thì sẽ nhận được một món bảo bối!”
Dứt lời, tất cả mọi người đều thả thần niệm ra, tìm quà khắp nơi.
Ngô Bình cũng không ở không, anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, đứng trên không quét xuống đã phát hiện ra vài món đồ. Ví như anh tìm thấy món đầu tiên là một hòn đá chìm dưới hồ nước, trên hòn đá có khắc thần văn, đây là một hòn đá quý. Món thứ hai nằm trong một bồn hoa không có gì nổi bật ở vườn hoa, là một viên thần dược.
Ở đây quá đông người, một vài món đồ anh vừa phát hiện ra đã bị người khác lấy trước. Thế nên anh hoá thành một tia lửa điện, loé lên ở những vị trí khác nhau.
Trong vòng mười lăm phút, anh đã tìm được đến hai mươi lăm món, những đồ này chẳng phải quý giá gì, nhưng không dễ để tìm ra chúng nó.
Rất nhanh, người mặc áo bào bạc đã tuyên bố trò chơi kết thúc, tất cả mọi người giao những món mình tìm được cho người đó. Có người giao ba món, có người giao hai món, ngoài Ngô Bình ra, người tìm được nhiều nhất là mười một món.
Người mặc áo bào bạc ghi chép lại thành tích của mỗi người, đương nhiên Ngô Bình dẫn đầu, mình anh tìm được hai mươi lăm món đồ, người xếp thứ hai tìm được mười một món, người xếp thứ ba được bảy món.
Người mặc áo bào bạc trở về chỗ Vương Mẫu rồi cầm ba chiếc hộp ra lại, cười nói: “Các vị, kết quả của trò chơi đã có, người tìm được nhiều đồ nhất là cậu Lý Huyền Bình. Phần thưởng của cậu Lý là một bộ Thiên Giáp!”
Nói rồi ông ấy đưa cho Ngô Bình một chiếc hộp. Ngô Bình mở hộp ra thấy trong đó một bộ giáp được ngưng tụ từ vô số phù văn phức tạp và huyền ảo, tên là Thiên Giáp.
Nhìn thấy Thiên Giáp, đôi mắt của rất nhiều người ánh lên vẻ tham lam, rõ ràng Thiên Giáp này là vật cực kỳ quý hiếm, khiến một số nhân vật ở cấp Đạo Tổ cũng phải ghen tỵ.
Lấy được Thiên Giáp, Ngô Bình trở về đứng bên cạnh sư tôn và sư tỷ, anh vội hỏi: “Sư tôn, bộ Thiên Giáp này có lai lịch thế nào vậy ạ?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn cười nói: “Thiên Giáp được cường giả chí tôn của thiên ngoại tạo ra. Mặc nó vào, người khác rất khó có thể giết được con. Hơn nữa Thiên Giáp này còn có rất nhiều chức năng tuyệt vời khác nữa, ví như độn hành, ẩn thân, v.v. Sau này con có thể từ từ nghiên cứu chức năng của nó”.
Ngô Bình rất vui: “Khá lắm. Có Thiên Giáp này rồi, sau này đánh nhau với người khác con không phải sợ nữa”.
Lam Hâm cười nói: “Sư đệ, em được đấy, một người tìm được những hai mươi lăm món. Không hổ là cao thủ cược ngọc, thị lực tốt thật”.
Ngô Bình: “Là do em may thôi”.
Lúc này, người mặc áo bào bạc bay lên trên không nói: “Các vị khách quý, trước tiên chúng ta chúc mừng cho ba vị giành được bảo vật. Những vị chưa nhận được bảo vật cũng đừng thất vọng, vì tiếp sau đây vẫn còn tiết mục đặc sắc hơn”.
Ông ấy vỗ tay, sau đó có hai người đàn ông vạm vỡ cao cả trăm mét khiêng một cây cung khổng lồ xuất hiện. Cây cung này dài chừng năm trăm mét, bề mặt thân cung có khắc hình mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, đầu rồng, đầu rắn.