Lam Hâm nói: “Sư đệ, chị thấy tới đây thôi được rồi, thiên thạch cược mười thua chín, chúng ta thắng được một lần chứ lần sau thì chưa chắc đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Sư tỷ nói đúng, cược ván này thôi”.

Thế là các ông chủ rối lên, bọn họ thua mất năm mươi tỷ chỉ trong chớp mắt, dù có thế nào cũng muốn cược tiếp, để còn gỡ lại số đã thua.

Phương Huyền Sinh cười, nói: “Cậu Ngô, vừa nhìn là biết cậu là người rất may mắn, sao không nhân cơ hội cược thêm vài ván?”

Ngô Bình: “Cược nữa sao?”

Mọi người đều nói: “Chúng tôi bằng lòng chơi cùng với anh thêm vài ván nữa”.

Ngô Bình gật đầu: “Thôi được”.

Anh lại lấy ra một viên thiên thạch cấp thánh, viên đá này cao nửa mét, gần như là hình cầu. Trên quả cầu có tám lỗ, bên dưới quả cầu có chín hốc, từ các lỗ có mùi thơm nhẹ bay ra.

Viên thiên thạch cấp thánh này được bán với giá cao nhất, mất đến tám tỷ tám, giá xấp xỉ với thiên thạch cấp thần. Thật ra, nó vốn dĩ là hàng cao cấp trong thiên thạch cấp thần nhưng sau đó có người dùng bí pháp, thần niệm chui vào trong các lỗ để kiểm tra, nhưng kết quả không hề phát hiện ra thứ gì quý giá, thế là nó bị giảm giá trị xuống thiên thạch cấp thánh.

Viên thiên thạch này quá nổi tiếng, nó vang danh thiên hạ đã hơn ba ngàn năm, rất nhiều người nghiên cứu nó nhưng cuối cùng vẫn cho rằng viên thiên thạch này rất khó có giá trị.

Thế là khi viên thiên thạch này vừa xuất hiện, mọi người liền cược chắc chắn Ngô Bình sẽ thua, hơn nữa, tiền cược lần này còn nhiều hơn, mấy ông chủ cắn răng góp vào đủ một trăm tỷ đồng Thần Long. Cộng thêm những người khác nữa, tổng cộng có đến một trăm ba mươi lăm tỷ đồng Thần Long.

Ngược lại, lần này chỉ có một mình Ngô Bình cược nó sẽ tăng giá, một mình anh cược một trăm ba mươi lăm tỷ để đấu với mấy người đó.

Ngô Bình mỉm cười, kiếm khí toát ra, lớp vỏ bên ngoài của thiên thạch nát vụn, để lộ ra đồ vật bên trong. Đấy là một bình đan dược. Bên ngoài bình hiện lên bóng ảo của một thánh nhân, cực kỳ khí khái khiến ai cũng giật mình.

“Gì cơ? Là đan dược thiên ngoại”. Có người kích động thốt lên.

Ngô Bình không mở bình ra mà cười, nói: “Có ai biết bình đan dược này đáng giá bao tiền không?”

Có người đáp: “Giá cao ngất trời, dù anh bán với giá một ngàn tỷ thì cũng sẽ có người mua”.

Ngô Bình hơi bất ngờ, anh cất bình đan dược vào, nói: “Xin lỗi, tôi thắng rồi”.

Anh nói xong thì vung tay, toàn bộ tiền cược trên bàn đều vào túi anh.

Anh thắng hai lần được hơn một trăm tám mươi lăm tỷ đồng Thần Long khiến ai cũng đỏ mắt. Có người nói: “Cược tiếp, tôi không tin anh ta có thể thắng liên tiếp ba lần”.

Thông thường xác suất một người thắng liên tục ba lần không vượt quá một phần ngàn.

Ngô Bình nói: “Không ngờ lại thắng nữa rồi, các vị, các vị có còn muốn chơi nữa không?”

Phương Huyền Sinh như nghĩ ra điều gì đó: “Cậu Ngô, hai lần trước đều là thiên thạch do cậu chọn, lần này để tôi chọn, cậu thấy sao?”

Ngô Bình cười: “Đương nhiên là được, mời”.

Phương Huyền Sinh đến giữa sân, đích thân chọn một viên thiên thạch cấp thần, nói: “Cược viên này đi, xin hỏi cậu Ngô, cậu vẫn chọn tăng giá sao?”

Trước đó Ngô Bình đã thấy viên thiên thạch cấp thần này rồi, anh cũng đã âm thầm hỏi Lâm Hâm về món đồ bên trong, giá trị vượt xa giá trị của nó.

Anh cười, nói: “Cứ cược tăng giá hay không thì thật nhạt nhẽo, thế này đi, lần này chúng ta cược bên trong có loại đồ gì. Tôi cho rằng món đồ bên trong viên thiên thạch này chắc sẽ là một pháp khí”.

Mọi người đều cười, cược nó là pháp khí thì khó hơn nhiều so với việc cược tăng giá hay không. Dù gì thì trong thiên thạch có thể phong ấn đủ các loại, mà xác suất nó là pháp khí thì e chưa đến một phần vạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play