Phía bên kia, Ngô Bình nói: “Băng Vân à, động Vạn Yêu này có vẻ không đơn giản. Lúc đến đây, anh đã gặp một con cốt li, thực lực của nó có thể gi ết chết Chân Tiên”.
Đường Băng Vân đáp: “Anh gặp rồi ư? Nó chính là kẻ đang truy sát bọn em. Anh gặp được nó chứng tỏ con yêu quái này đã biết nơi ẩn náu của bọn em rồi”.
Ngô Bình bảo: “Hoá ra nó đang đuổi theo em”.
Đường Băng Vân cho hay: “Huyền Bình, ở động Vạn Yêu có rất nhiều yêu quái ghê gớm, tu sĩ đến đây thường là vì muốn lấy yêu đan. Cũng có một số người đến đây vì cấm địa của động Vạn Yêu”.
Ngô Bình hỏi: “Cấm địa gì vậy?”
Đường Băng Vân trả lời: “Động Vạn Yêu có một nơi vô cùng nguy hiểm. Ngày xưa Tiên Đình phong toả động Vạn Yêu chính vì đề phòng sinh vật đáng sợ từ nơi đó chạy ra ngoài”.
“Sinh vật đáng sợ?”, Ngô Bình đăm chiêu.
Đường Băng Vân bảo: “Thôi không nói cái này nữa, dù sao chúng ta cũng không đến đó. Dạo trước em có liên lạc với Đường Môn. Bây giờ Đường Môn phát triển tốt lắm, cũng đã đào tạo được nhiều nhân tài. Em định khi nào trở thành Thiên Tiên sẽ về Đường Môn giúp ông nội”.
Ngô Bình đáp: “Ừ. Đường Môn có nhiều người như vậy, chắc chắn phải được duy trì. Em yên tâm, có anh ở đây, Đường Môn sẽ ngày một tốt hơn”.
Cả hai không gặp nhau lâu lắm rồi. Ngô Bình ôm lấy Đường Băng Vân, ánh chớp loé lên, cả hai đã biến mất.
Ngô Bình có nhãn lực tốt, chẳng mấy chốc đã tìm được một khu vực yên tĩnh. Ở đây mọc rất nhiều cây nấm lớn. Số nấm này cao đến cả trăm mét, phần rễ đã hoá gỗ rồi.
Ngô Bình tìm được cây nấm phát sáng lớn nhất. Anh vẫy tay một cái, trong cây đã hình thành một cái khoang rỗng. Khoang rộng hơn một trăm mét vuông, bên cạnh còn có cửa sổ mở ra.
Anh lấy từ động thiên một ít bàn ghế, giường, chậu rửa mặt, chỉ trong tích tắc đã bài trí nơi này thành một cái tổ nhỏ ấm áp.
Nấm toả hương thơm dịu nhẹ, nên căn phòng này có môi trường rất tuyệt. Anh dựng lò nướng và nướng đuôi yêu cho Đường Băng Vân ăn.
Lâu rồi cả hai không gặp nhau, củi khô lửa bốc, ăn xong là lăn lên giường.
Cây nấm khổng lồ vì thế mà khẽ run lên, nghiêng qua trái rồi lắc sang phải, khiến những yêu quái đi ngang gần đó đều lấy làm kỳ lạ.
Cuối cùng cũng trút hết nỗi nhớ nhung, lúc này Đường Băng Vân đang nằm trong lòng Ngô Bình, hỏi nhỏ: “Huyền Bình, anh sẽ ở lại Tiên Giới bao lâu?”
Ngô Bình đáp: “Không lâu lắm đâu. Nếu em không nỡ thì về cùng anh nhé?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Em phải cố gắng tu luyện, chờ đến khi thành Thiên Tiên rồi mới đi”.
Thật ra với năng lực và tiền của của Ngô Bình hiện nay, cô ấy không cần ở lại viện Chu Tước nữa. Nhưng Đường Băng Vân có lý tưởng của riêng mình.
Anh cất lời: “Anh nghe nói sau này các cô gái ở viện Chu Tước đều phải gả cho thiên kiêu. Thế này đi, anh nhờ điện chủ Hỗn Thiên lộ diện, đến viện Chu Tước đề nghị kết thông gia để lấy em làm vợ nhé”.
Đường Băng Vân trợn mắt với anh, nhưng trong lòng thì vui vẻ đón nhận.
Cả hai ngọt ngào ở bên nhau, chẳng biết qua bao lâu, một gương mặt khổng lồ nửa giống con người đột ngột xuất hiện ở cửa sổ, có một con mắt đang lén lút nhìn vào trong.
“Cút!”
Ngô Bình vung nắm đấm, quyền ấn liền đánh vào con quái vật. Nó gào thét thảm thiết rồi quay đầu bỏ chạy.