Nhìn thấy Ngô Bình ôm eo Đường Băng Vân, tình chàng ý thiếp, sắc mặt năm chàng trai đều khó coi. Vị đại sư huynh kia ho khan một tiếng rồi nói: “Băng Vân, không giới thiệu với bọn anh à?”

Ngô Bình để ngang tay lại cho Đường Băng Vân ngồi lên cánh tay phải của mình, còn Đường Băng Vân thì ôm chặt cổ anh, cười tươi rói.

“Huyền Bình, đây là đại sư huynh của viện Chu Tước, Khang Ý Thành. Những vị này cũng là sư huynh, sư tỷ của em”, sau đó cô ấy lần lượt giới thiệu từng người.

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Chào mọi người”.

Đường Băng Vân: “Các sư huynh, sư tỷ, đây là chồng chưa cưới của em, Ngô Bình”.

Khang Ý Thành nhìn một chàng trai khác, người này tên là La Ngân Hầu, là một trong những kẻ theo đuôi gã. La Ngân Hầu lập tức hiểu ý của đại sư huynh, hắn cười nói: “Không biết anh Ngô đến từ môn phái nào? Có muốn gia nhập viện Chu Tước của chúng tôi không? Viện Chu Tước thuộc thần thổ thông thiên, nếu tố chất tốt thì tương lai sẽ có cơ hội vào trung tâm thần thổ thông thiên tu luyện”.

Ngô Bình đang định trả lời thì một nữ đệ tử cười khẩy: “Hạ Giới thì có tông môn nào tốt chứ? Đương nhiên là mấy tông môn tạp nham rồi”.

Cô gái này trông cũng xinh đẹp, vẻ ngoài có thể chấm chín điểm, cô ta tên là Viên Như Quân, là người theo đuổi Khang Ý Thành. Vốn dĩ thái độ của Khang Ý Thành đối với cô ta không tệ, nhưng từ khi Đường Băng Vân tưới, Khang Ý Thành không thèm để ý tới cô ta nữa. Điều này khiến cô ta vô cùng đố kỵ với Đường Băng Vân, thường xuyên đối đầu với Đường Băng Vân.

Bây giờ nhìn thấy chồng chưa chưới của Đường Băng Vân xuất hiện, trong lòng cô ta rất khinh thường, buông lời mỉa mai.

Tuy Đường Băng Vân và Ngô Bình chưa gặp mặt nhưng bọn họ thường xuyên nói chuyện trên mạng, thế nên cô ấy cũng biết tình hình của Ngô Bình.

Cô ấy nhìn Viên Như Quân, hỏi Ngô Bình: “Huyền Bình, anh ở tông môn nào vậy?”

Ngô Bình: “Lúc trước có tới Học phủ truyền kỳ, sau này lại tới Hồng Hoang một chuyến, tiện thể gia nhập điện Hỗn Thiên”.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Học phủ truyền kỳ! Điện Hỗn Thiên!

Viên Như Quân kia nói: “Không thể nào! Gia nhập được vào Học phủ truyền kỳ phải là thiên kiêu với tinh anh, chồng chưa cưới của cô là cái thá gì, anh ta cũng xứng gia nhập vào đó à?”

Trước đây cô ta nói thế nào Đường Băng Vân cũng có thể nhịn, dù sao mọi người cũng là đồng môn ở viện Chu Tước, còn phải gặp nhau nhiều. Nhưng lúc này cô ta nói vậy với Ngô Bình thì Đường Băng Vân bỗng nổi giận: “Viên Như Quân, với trí tuệ và cấp bậc của chị thì đương nhiên không thể nhìn ra được điểm lợi hại của Huyền Bình nhà tôi rồi. Vậy tôi nói cho chị biết nhé, chồng chưa cưới của tôi là đệ tử có thành tích nhập học đứng đầu Học phủ truyền kỳ đấy! Thế nên một nửa tài nguyên của Học phủ truyền kỳ bây giờ là của anh ấy đấy!”

Mọi người thầm kinh hãi, đứng đầu Học phủ truyền kỳ? Anh ta sao?

Viên Như Quân ngây ngốc, lẩm bẩm: “Cô nói dối, đứng đầu Học phủ truyền kỳ, đến cả thiên kiêu của thần thổ thông thiên cũng không làm được…”

Đường Băng Vân thờ ơ nói: “Thế nên chồng chưa cưới của tôi là thiên kiêu siêu cấp, anh ấy ở tầng lớp mà chị có nghĩ cũng không dám nghĩ tới!”

Khang Ý Thành cực kỳ đố kỵ: “Anh Ngô còn là đệ tử của thần thổ thông thiên nữa à?”

Ngô Bình: “Ừm, không lâu trước đây tôi vừa gia nhập vào điện Hỗn Thiên”.

Nói rồi anh đưa huy hiệu của mình ra. Huy hiệu của đệ tử nòng cốt ở thần thổ thông thiên rất đặc biệt, vừa nhìn là biết ngay.

Mấy người hít sâu một hơi, đồng loạt lui vài bước, sau đó cung kính hành lễ: “Bái kiến Ngô sư huynh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play