Chiếc chiến thuyền này cũng to xấp xỉ chiếc phi thuyền trước đó, bên ngoài bố trí đủ các loại vũ khí. Ngô Bình dùng khả năng nhìn thấu vạn vật của mình để quan sát, một lát sau anh bỗng lắc đầu: “Trước khi anh đột phá được cảnh giới Đoạt Thiên, e rằng không thể điều khiển nó được”.
Lam Hân Nguyệt không hề thất vọng, cô ấy cười nói: “Không sao, sẽ có một ngày anh đột phá được cảnh giới Đoạt Thiên thôi”.
Ngô Bình: “Chi bằng dùng Thần Cơ của anh thử thử”.
Dứt lời, anh phóng con rối Thần Cơ ra. Con rối Thần Cơ này là do Lỗ Ngọc dùng tài nguyên của cả Đại Thương để chế tạo ra. Thần Cơ có thể tiến hoá, chủ nhân càng mạnh thì con rối cũng càng mạnh!
Lúc đầu, Ngô Bình dùng nguyên thần để điều khiển Thần Cơ, nhưng bây giờ anh dùng Dương thần để điều khiến Thần Cơ!
Dương thần của anh đã được gột rửa qua ba lần Lôi Kiếp, có thêm sự gia trì của đại trận Vu Đạo, đồng thời đã hoàn thành năm tầng Long Biến, uy lực của nó đã hơn xa nguyên thần ban đầu rồi!
Dương thần vào Thần Cơ, Thiên Dương Chân Hỏa bỗng cháy lên, con rối Thần Cơ bùng cháy, lột xác thành màu vàng kim! Trên bề mặt con rối tự động nổi lên các loại phù văn huyền diệu, còn bên trong nó thì có rất nhiều thần thông và trận pháp được kích hoạt!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn, Ngô Bình phát hiện trong con rối Thần Cơ này mở ra một thế giới Linh Đài vô cùng mạnh mẽ, gần bằng với đại thế giới Linh Đài của Đạo Quân!
Nháy mắt, con rối Thần Cơ đã hoá thành người khổng lồ cao nghìn mét, nắm lấy Hoang Thiên Chiến Kích! Lúc này, cuối cùng anh đã có thể phát huy toàn bộ uy lực của Hoang Thiên Chiến Kích rồi.
Thậm chí anh còn cảm thấy nếu bây giờ Yêu vương Thôn Thiên xuất hiện, chắc chắn nó sẽ không chạy thoát được, nhất định sẽ bị anh giế t chết!
Lam Hân Nguyệt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Chồng ơi, đây là vật gì thế?”
Ngô Bình: “Con rối Thần Cơ, cần dùng nguyên thần để điều khiển. Anh càng mạnh thi nó càng mạnh, không có hạn chế cảnh giới nào!”
Nói xong, con rối Thần Cơ hoá thành hình dạng người bình thường, gương mặt cũng hoá thành mặt anh. Bây giờ, dù là người thân cũng không nhận ra đây là con rối Thần Cơ.
Lam Hân Nguyệt sờ một cái, cười nói: “Giống hệt người thật”.
Dương thần của Ngô Bình ra khỏi con rối, nói với Lam Hân Nguyệt: “Anh không thích dùng thứ này, tránh ảnh hưởng việc tu hành của anh. Hân Nguyệt, anh tặng nó cho em đấy”.
Lam Hân Nguyệt ngơ ngác: “Tặng cho em ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Nó đã tiến hoá theo anh, kích hoạt được nhiều chức năng lợi hại. Dùng con rối Thần Cơ này, thực lực của em có thể đạt đến cấp Bán Bộ Đại La, sau này có thể dễ dàng điều khiển phi thuyền hơn”.
Lam Hân Nguyệt: “Chồng, vậy anh thì sao?”
Ngô Bình: “Anh không cần đến nó. Nào, bây giờ anh giúp em luyện hoá con rối Thần Cơ”.
Anh tặng con rối Thần Cơ cho Lam Hân Nguyệt là vì sợ lúc không có mình ở đây, phủ Chiến Vương không có năng lực tự bảo vệ. Có con rối Thần Cơ, anh tin cho dù cường giả mạnh như Yêu vương Thôn Thiên có tới thì Lam Hân Nguyệt cũng có thể xoay sở được.
Ngày hôm nay, phủ Chiến Vương đổi tên thành phủ Ngô Vương, thân phận của Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt cũng thay đổi. Lam Hân Nguyệt không còn là quận chúa nữa mà là Vương phi của Ngô Bình! Ngô Bình không còn là người tới ở rể nữa mà trở thành Ngô Vương!
Sau khi kết thúc buổi tiệc, Lam Hân Nguyệt ngượng ngùng vào phòng Ngô Bình. Ngày hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng đã trở thành vợ chồng thật rồi.
Ngô Bình ở lại phủ Ngô Vương với Lam Hân Nguyệt mấy ngày. Trong mấy ngày này, các khoảng treo thưởng kếch xù cho Đại vương Hắc Phong lục tục chảy vào túi, cộng lại cũng phải hơn hai trăm tỷ. Cộng cả số tiền lấy được trên người Đại vương Hắc Phong cũng phải gần đến năm trăm tỷ đồng Thần Long!