Sau khi người áo xám rời khỏi Phủ Chiến Vương thì lập tức bay và nhanh chóng biến mất hút.

Người áo xám liên tục dùng ba bùa di chuyển, sau đó xuất hiện trên một ngọn núi hoang ở cách đó hơn một trăm vạn dặm. Hắn ta vừa đến ngọn núi hoang là lập tức huýt sáo.

Bỗng nhiên, bầu trời xuất hiện một chiếc phi thuyền màu đen, hắn ta mỉm cười, nhún người nhảy lên thuyền.

Trên phi thuyền, một người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ đen, nhận lấy bọc tiền, cười nói: “Phủ Chiến Vương chẳng qua cũng chỉ có vậy”.

Một tên thuộc hạ hỏi: “Đại vương, thả người không?”

Người đàn ông áo đen nói: “Hương Nhụy phu nhân và Nhuyễn Ngọc phu nhân quốc sắc thiên hương từ lâu, sao tao có thể không thưởng thức thử chứ?”

Ông ta cười ha ha rồi tiến vào phòng.

Trong phòng, Nhuyễn Ngọc phu nhân và Hương Nhụy phu nhân đã bị khống chế, lúc này đang ngồi yên trên ghế dài, không thể động đậy.

Người áo đen bước vào, cười nói: “Hai mỹ nhân, để hai người phải chờ lâu rồi”.

Nhuyễn Ngọc phu nhân tái mặt, nói: “Đại vương Hắc Phong, ông muốn làm gì?”

Người đàn ông áo đen đó chính là đại vương Hắc Phong, ông ta cười một tiếng kỳ quái: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là cùng hưởng khoái lạc với hai mỹ nhân rồi”.

Hương Nhụy phu nhân lạnh lùng nói: “Đại vương Hắc Phong, ông không giữ chữ tín, làm sao sau này có chỗ đứng ở Hồng Hoang?”

Đại vương Hắc Phong lạnh lùng nói: “Tôi chỉ nói thả người chứ đâu có nói không ngủ với hai cô. Có người đẹp ở trước mặt, sao tôi có thể bỏ lỡ?”

Ầm!

Đột nhiên, có tiếng sét vang lên ngoài cửa, sau đó là tiếng la thảm thiết của mọi người.

Đại vương Hắc Phong giật mình, xông ngay đến sảnh chính. Lúc này có một người đàn ông lạ mặt đang đứng trong sảnh, tia lửa điện chớp nháy khắp người, không phải Ngô Bình thì còn là ai nữa?

Bầu trời bị chém ra một vệt đen, rất lâu vẫn chưa thể liền lại. Đấy là Ngô Bình vẫn chưa dùng hết sức, nếu không thì uy lực còn mạnh hơn thế này nhiều.

Lúc này, Lam Hân Nguyệt và Lam Minh chạy đến, nhìn vệt đen mờ trên bầu trời đều thốt lên kinh ngạc.

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, cuối cùng thì Hoàng Thiên Chiến Kích cũng đã gặp được chủ nhân”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, vậy thì anh không khách sáo nữa”.

Lam Hân Nguyệt: “Chiến Kích này có thể gặp được chồng là may mắn của nó, cũng là may mắn của Phủ Chiến Vương”.

Lúc này, một người làm trong nhà vội vã chạy đến, lớn tiếng nói: “Quận chúa, không xong rồi, Nhị phu nhân và tam phu nhân đã bị một đám cướp bắt đi trong lúc ra ngoài dạo chơi. Bọn cướp cho người đưa tin, muốn Phủ Chiến Vương của chúng ta chuẩn bị ba tỷ đồng Thần Long, nếu không thì sẽ giết con tin”.

Lam Hân Nguyệt giật mình: “Gì cơ? Có biết là ai không?”

Người làm nói: “Thưa quận chúa, đối phương tự xưng là đại vương Hắc Phong”.

Mặt Lam Hân Nguyệt biến sắc, cô ấy lẩm bẩm: “Lần này rắc rối rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Hân Nguyệt, đại vương Hắc Phong đó nổi tiếng lắm sao?”

Lam Hân Nguyệt nói với vẻ mặt lo lắng: “Đại vương Hắc Phong là nhân vật lợi hại xếp thứ ba mươi bảy trên bảng xếp hạng những tên cướp mạnh nhất Hồng Hoang, hễ ai bị ông ta bắt cóc thì chỉ có giao tiền chuộc, còn không con tin sẽ bị giết”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play