Người đàn ông gật đầu: “Không ngờ lại có tư chất tốt như vậy, thể chất Chân Nhân thái cổ là hiếm có lắm đấy”.

Người này chính là Huyền Đô lão tổ, sư phụ của Phiêu Miểu Đạo Quân.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Sư phụ, đúng là Huyền Bình có tư chất rất tốt, vụ cá cược giữa người và Đại thiên tôn có thể cử cậu ấy ra trận”.

Huyền Đô lão tổ: “Được đấy! Tuy tên kia có một nửa dòng máu Thần tộc, nhưng Chân Nhân thái cổ cũng không đùa được đâu”.

Ngô Bình: “Sư tổ, Thần tộc mạnh hơn Nhân tộc chúng ta nhiều lắm ạ?”

Huyền Đô lão tổ trầm mặc một lúc rồi nói: “Trước khi con người được tạo thành thì thần đã tồn tại rồi, vào thời đại Chân Nhân thái cổ, loài người có địa vị ngang với Thần tộc. Với một thiên kiêu có tư chất như cậu thì chưa được coi là xuất sắc trong Thần tộc. Thiêu kiêu của họ còn mạnh hơn con một chút”.

Ngô Bình cau mày: “Có người nói Nhân tộc là trò chơi của Thần tộc”.

Huyền Đô lão tổ thở dài nói “Nhân tộc thì ngày càng kém đi, trở thành nô lệ cho Thần tộc. Nhưng chúng ta chưa từng bỏ cuộc, vào thời Chư Thánh, lực chiến đấu của các Chư Thánh còn mạnh hơn Chân Nhân thái cổ, tiếc là Thần tộc đã liên minh với các thế lực khác để giết họ, khiến rất nhiều thánh nhân bỏ mạng và hao tổn nguyên khí”.

“Nhưng trước khi Chư Thánh ngã xuống, người đã tìm tòi và đổi mới các vấn đề khó về mọi mặt, ví dụ như tiên, phật, vu, nho, thần đạo”.

“Trong trận chiến của thần thánh, Thần tộc cũng bị tổn hại nặng nề, vì thế họ đã bắt tay với Ma tộc, Yêu tộc phong toả nhiều nơi sinh sống của con người, khiến đại đạo thiếu sót, trật tự hỗn loạn, không ai có thể tu luyện. Những nơi bị phong toả được gọi là Khuyên giới. Cùng với đó, họ còn thường xuyên cử yêu binh, ma binh và thần binh đến Khuyên giới để chém giết, đồng hoá để thống trị Nhân tộc. Vì thế, họ gọi chúng ta là đồ chơi hay thú cưng cũng không sai đâu”.

Ngô Bình ngẩn người, cảm thấy tam quan của mình bị đảo ngược, anh hỏi: “Thế giới mà chúng ta đang sống chính là Khuyên giới ư?”

Huyền Đô lão tổ thở dài: “Ừm! Nhưng chúng ta vẫn còn sướng chán, vì có vài vị đại thánh đã hi sinh thân mình để lập lại trật tự”.

“Sư tổ là cường giả trên cấp Đại La, lẽ nào cũng bị nhốt trong này ư?”, Ngô Bình hỏi.

Huyền Đô lão tổ: “Khuyên giới này không thể nhốt chúng ta được, nhưng chúng ta cũng không thể ra ngoài, Vì đại đạo có thiếu sót, nếu chúng ta rời khỏi đây thì sẽ bị mất toàn bộ tu vi và phải bắt đầu lại từ đầu”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Mất hết tu vi ư?”

Huyền Đô lão tổ: “Nói đúng hơn thì là để sống thì phải từ bỏ tu vi. Tạm thời chưa tính đến việc ai muốn từ bỏ tu vi, nhưng thế giới bên ngoài tàn khốc như thế thì một người bình thường có thể tồn tại được bao lâu? Mười lăm phút hay một giờ?”

Ngô Bình: “Vì thế người mới ở lại đây, chứ không rời đi ạ!”

Huyền Đô lão tổ: “Cũng không hẳn, những người như bọn ta quanh năm bế quan và cảm ngộ đại đạo thiếu sót, hi vọng có thể học theo thánh nhân thượng cổ”.

Ngô Bình: “Nếu chúng ta đánh nhau với Thần tộc ở Khuyên giới, liệu mình có bị yếu thế không?”

Huyền Đô lão tổ: “Cái này thì không. Vì vốn di Khuyên giới đã có thiếu sót, vì thế chúng ta lại thích ứng với nơi này hơn họ. Dù Thần tộc đến đây thì cũng không chiếm ưu thế được, vì thế họ đã dùng cách khác, đó là bồi dưỡng các thế lực ở Khuyên giới làm chó săn cho mình. Những người được họ chọn sẽ được cung cấp một lượng tài nguyên nhất định, thậm chí còn được ban huyết mạch của Thần tộc”.

Ngô Bình cau mày: “Nói vậy thì những tu sĩ bán thần này chính là tay sai cho Thần tộc ư?”

Huyền Đô lão tổ thở dài nói: “Đúng thế, nếu không thì sao lại xuất hiện tu sĩ bán thần ở đây? Bọn ta thường gọi chúng là lũ rác rưởi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play