Các sư tỷ của anh đều tự xây dựng Kiếm cung của riêng mình, kinh nghiệm rất phong phú.
Phiêu Miểu Thiên Tôn bình thản đáp: “Muốn nhờ họ đến giúp thì con tự đi mà nhờ, ta không gọi họ đâu”.
Ngô Bình cười hehe: “Sư tôn, người nói giúp con một tiếng đi mà, cứ nói nhất định sư đệ con đây sẽ không để sư tỷ phải thiệt thòi”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn suy nghĩ, nói: “Đại sư tỷ của con thường hay ở Kiếm cung nhất và cũng là người có tu vi cao nhất, hiện tại đã là Bán Bộ Đại La rồi. Nếu con có thể thuyết phục được nó thì có thể mời nó ra mặt giúp đỡ”.
Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, đại sư tỷ thích gì để con tìm tặng”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn lắc đầu: “Sư tỷ con thích tĩnh tu, không có hứng thú với vật chất”.
Ngô Bình lại hỏi: “Vậy sư tỷ cần đan dược không? Con có thể luyện cho chị ấy một ít”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Từ khi bắt đầu tu luyện nó chưa từng uống đan dược bao giờ”.
Ngô Bình cười mếu: “Nhưng cũng phải có thứ gì đó mà sư tỷ cần chứ?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Sư tỷ con thích đọc sách, sách càng kén người đọc thì nó càng thích”.
Ngô Bình nhớ đến mọt sách thì mỉm cười, nói: “Vậy thì con có thứ này hay có thể tặng chị ấy rồi. Sư tôn, con có thể mời sư tỷ đến một chuyến được không? Con sẽ trực tiếp thuyết phục chị ấy giúp con”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn cười, nói: “Con tự tin đến vậy sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Nắm chắc năm mươi phần trăm”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn nói: “Thôi được, ta sẽ gọi nó đến, nếu không giữ chân được thì con cũng đừng trách ta đây”.
Bà ấy chỉ ngón tay, chưa đầy nửa khắc đã có một luồng kiếm ý kỳ diệu từ trên trời giáng xuống, sau đó một cô gái cao quý, xinh đẹp bước đến, cô ấy tầm hai mươi tuổi, khí chất nho nhã như thể hoa lan bí ẩn trong sơn cốc.
Cô gái lễ phép chào theo cách của Thái Cổ: “Chào sư tôn”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn rất thích cô đệ tử này, bà ấy mỉm cười, nói: “Linh Vi, đây là Lý Huyền Bình, tiểu sư đệ của con”.
Linh Vi nghiêng người chào: “Chào sư đệ”.
Ngô Bình vội chào lại: “Tiểu đệ chào sư tỷ”.
Tính anh vốn lúc này lúc nọ nhưng không hiểu sao gặp phải sư tỷ này thì lại rất ngoan ngoãn, cứ như một đứa trẻ.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, chẳng phải con có việc muốn nói với sư tỷ sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Sư tỷ, nghe nói chị thích đọc sách, tôi có thứ này tặng chị, hi vọng chị sẽ thích”.
Anh lấy ra một hộp ngọc, sau khi mở ra thì thấy bên trong có một con mọt béo ú.
Linh Vi nhìn thấy con mọt đó thì bất ngờ, nói: “Là mọt sách sao?”
Ngô Bình nói: “Sư tỷ thật biết nhìn, đấy đúng là mọt sách. Nó ăn vô số sách, trong đầu có rất nhiều bộ sách, thiết nghĩ sẽ có không ít sách mà sư tỷ thích”.
Linh Vi nhìn Ngô Bình, nói: “Sư đệ, vô công bất thụ lộc, tôi không thể nhận”.
Ngô Bình nói: “Thật ra tiểu đệ có một chuyện định nhờ sư tỷ giúp”. Anh lập tức nói ra chuyện của kiếm cung Côn Luân.