Tổ chức hôn lễ xong là làm tiệc đầy tháng cho bọn trẻ”.

Lý Mai đột nhiên nói: “Ông nội, cháu cũng có thai với Tiểu Bình rồi”.

Mọi người sững sờ, thi nhau quay lại nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình gãi đầu: “Mới bầu một tháng thôi”.

Lý Vân Đẩu: “Bầu thì cũng bầu rồi, thôi tổ chức cả thể đi”.

Kết hôn là chuyện trọng đại, với danh tiếng của nhà họ Lý thì phải làm cho thật rỉnh rang. Mọi người xúm vào bàn bạc, quyết định bảy ngày sau sẽ tổ chức hôn lễ.

Tổ chức hôn lễ thì đương nhiên phải phát thiệp mời. Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi quyết định mời tất cả bạn bè có quan hệ tốt với anh tới.

Trong đó có cả sư tôn Tiêu Thái Tôn ở Thiên Đạo Môn, sư phụ Kiều Bộ Tiên, mấy vị sự huynh.

Ngoài ra còn có mấy vị có máu mặt ở Thái Thanh Kiếm Tông, Hỗn Thiên Đại Đạo Quân của Thần Thổ Thông Thiên, Chu Nguyên Thông, Đinh Mặc,…

Đồng thời, thân là tông chủ Lý Thị, anh cũng phải mời cả một số tông lão của Lý Thị và các nhân vật quan trọng khác trong gia tộc. Ngoài ra còn các thế lực có quan hệ mật thiết với Lý Thị như quốc vương nước Kim Ưng, Chu Thị, Lâm nhiệt Bàn bạc xong việc chuẩn bị cho hôn lễ, Ngô Bình ở nhà thêm hai ngày rồi lại tới chỗ cấm quân. Thân là tổng thủ lĩnh cấm quân, anh phải sát sao với công việc Cấm quân lúc này sớm đã thay đổi. Hóa ra, sau khi họ tu luyện giáo trình mà anh viết, cấm quân đã có sự phân hóa rõ rệt. Ví dụ như giáo trình cơ bản, có khoảng mười phần trăm số người †rong cấm quân tu luyện được, hoàn thành các nội dung trong giáo trình.

Thực ra đây là bước đầu sàng lọc, tuyển chọn người tài trong cấm quân. Cho nên, mười phần trăm binh sĩ tu luyện được giáo trình cơ sở kia sẽ tiếp tục tu luyện bộ giáo trình thứ hai.

Lần này, trong số những người đó chỉ có hơn ba mươi phần trăm là tu luyện được những nội dung trong giáo trình thứ hai. Những người đạt tiêu chuẩn này sẽ tiếp tục tu luyện giáo trình thứ ba.

Giáo trình thứ ba sẽ khó hơn, trong số những người học chỉ có khoảng mười lăm phần trăm là vượt qua được kì sát hạch cuối cùng.

Tiếp theo, những người đậu kỳ sát hạch sẽ học tiếp giáo trình thứ tư do Ngô Bình biên soạn.

Hiện tại, Ngô Bình đã viết được năm bộ giáo trình, binh sĩ trong cấm quân hay tếu táo gọi bộ sách này là từ lớp một đến lớp năm. Trong đó, mỗi bộ giáo trình tương đương với một lớp. Học đến giáo trình số mấy thì là lớp đó.

Ví dụ có hai cấm quân gặp nhau trên đường, một người hỏi: “Người anh em học lớp mấy rồi?”

Một người khác đáp: “Lớp ba rồi”.

Người vừa hỏi lập tức tỏ ra vô cùng tôn trọng: “Lớp ba sao? Giỏi quá. Em mới lớp hai thôi”.

Còn có những người đến giáo trình sơ cấp cũng không thi đạt thì vẫn có cơ hội học tiếp. Có điều nếu trong ba năm mà vẫn không thể vượt qua giáo trình số một thì buộc phải rời khỏi cấm quân.

Đại tướng quân vô cùng hài lòng về bộ giáo trình của Ngô Bình. Ông ấy còn tâu lên hoàng đế, hy vọng có thể phổ cập bộ giáo trình này trên phạm vi cả nước. Nếu phổ cập thì Ngô Bình cũng sẽ có quyền lợi, tiền bản quyền hoàn toàn do anh quyết định.

Ngô Bình ở lại chỗ cấm quân nửa ngày. Anh đang họp với thủ lĩnh cấp dưới thì đột nhiên có một binh sĩ tới báo: “Tổng thủ lĩnh, có một vị quan gia họ Hàn muốn cầu kiến”.

Họ Hàn? Ngô Bình nghĩ một lát, sau đó bảo các thủ lĩnh khác họp tiếp còn anh ra ngoài gặp khách.

Trong sảnh, Ngô Bình vừa đi ra đã nhìn thấy một người quen, chính là Hàn Bạch của sở tình báo.

“Anh Hàn!”, Ngô Bình kinh ngạc.

Hàn Bạch cười ha ha một tiếng, nói: ‘Cậu Ngô, đã lâu không gặp!”

Ngô Bình quan sát và phát hiện ra rằng Hàn Bạch giờ đã là một cao thủ có cảnh giới cao hơn anh, điều này khiến anh vô cùng ngạc nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play