Chiến thuyền xếp lại, biến hình, sau cùng biến thành một pháo đài cao mấy chục nghìn mét, bên ngoài pháo đài có bọc thép dày và kiên cố, những khẩu pháo và nỏ được bày bố chỉ chít cùng với mười mấy loại vũ khí kỳ quái, mỗi cái mỗi tác dụng khác nhau.
Trong chiến thuyền, ý thức của năm triệu chiến sĩ cùng lúc nhận được mệnh lệnh, yêu cầu bọn họ kích hoạt tiên lực. Bỗng chốc sức mạnh của năm triệu người tập hợp trong pháo đài, những tiên lực đó trải qua sự tôi luyện của lò luyện Võ Đạo của Ngô Bình, hợp làm một với kiếm quang của anh, kết thành một ảo ảnh hình người, bảo vệ xung quanh pháo đài.
Ảo ảnh hình người phất tay, một đạo kiếm quang rực rỡ chém ra, đánh nát vài trăm ngôi sao trên trời!
Lam Hân Nguyệt đứng chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài thấy cảnh này, lập tức ngây ra như phông, lẩm bẩm: ‘Mạnh quá! Đây chính là trạng thái cấp cao của phi thuyền, pháo đài chiến tranh sao?”
Ngô Bình mở mắt ra nói: ‘Quận chúa, xem ra anh có thể điều khiển phi thuyền với trạng thái cấp cao, pháo đài chiến tranh”.
Lam Hân Nguyệt cười nói: ‘Chiến vương phủ ta có pháo đài này, ai dám ức hiếp!”
Pháo đài chiến tranh rung lên rồi biến mất trong không trung. Một giây sau, nó đã xuất hiện trên không phận của Chiến Ma Tông.
Pháo đài chiến tranh xuất hiện, uy lực khủng khiếp ấy khiến cả Chiến Ma Tông đều đang run rẩy. Một bóng người bay ra, là một người đàn ông trung niên mặc đồ đen, ông ta nhìn chăm chăm pháo đài chiến tranh, vẻ mặt phức tạp, con ngươi tràn ngập vẻ sợ hãi.
Người đàn ông trung niên khom người sâu bái một bái: “Tông chủ Chiến Ma, Vân Võ Dương, tham kiến quận chúa!”
Lam Hân Nguyệt lạnh lùng nói: “Vân Võ Dương, ông biết hôm nay tôi tới đây làm gì không?”
Vân Võ Dương vội đáp: “Xin quận chúa dặn dò, Chiến Ma Tông sẽ tuyệt đối phục tùng!”
Ngô Bình nói: “Vân Võ Dương, nhiều năm qua Chiến Ma Tông của ông không nộp đồng thuế nào cho phủ Chiến Vương. Quận chúa rất giận, vốn muốn diệt Chiến Ma Tông của ông đấy. Tôi khuyên quận chúa suy nghĩ lại nên quận chúa mới quyết định cho các ông thêm một cơ hội nữa'”.
Tuy nói vậy nhưng Ngô Bình vẫn khởi động pháo đài chiến tranh, khí tức kh ủng bố kia khoá chặt Vân Võ Dương, khiến ông ta không thể nhúc nhích!
Vân Võ Dương toát mồ hôi hột, pháo đài chiến tranh này mạnh hơn phi thuyền của Chiến Vương năm xưa nhiều, ông ta không phải là đối thủ. Thứ này tuỳ tiện tấn công một phát là có thể giết được ông ta rồi!
“Cảm ơn! Từ bây giờ, Chiến Ma Tông và Vân Võ Dương tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của quận chúa!”
Ngô Bình: “Thế này đi, Chiến Ma Tông nộp bù khoảng tiền thuế trước đây đã thiếu, như vậy thì có lẽ quận chúa có thể tha thứ cho ông”.
Vân Võ Dương: “Rõ! Tôi lập tức chuẩn bị tiền!”
Không còn bị khoá chặt, Vân Võ Dương lập tức trở về Chiến Ma Tông. Mấy phút sau ông ta lại xuất hiện, sau lưng dẫn theo không ít trưởng lão Chiến Ma Tông, bọn họ cung kính nộp tiền thuế những năm trước lên.
Ảo ảnh hình người đứng sau lưng pháo đài giơ tay cầm, số tiền này lập tức bay vào trong pháo đài chiến tranh, Ngô Bình gật đầu, đồng thời rà soát sổ sách Lam Hân Nguyệt đã đưa cho anh, thấy số tiền không sai, tổng cộng hai mươi bốn tỷ bảy trăm triệu đồng Thần Long!
Có thể gom được số tiền lớn thế này chỉ trong thời gian ngắn, có thể thấy được Chiến Ma Tông giàu có thế nào!
Sau khi nhận tiền, Ngô Bình nói: “Vân Võ Dương, từ nay ông tự giác đi nhé!”
Dứt lời, pháo đài chiến tranh lập tức rời đi đòi nợ tiếp.
Chiến Ma Tông là một thế lực tương đối mạnh, các thế lực nhỏ còn lại không thể sánh được với nó. Nếu Chiến Ma Tông phải khuất phục thì các thế lực còn lại đương nhiên cũng phải quy thuận.