“Có gì đâu mà bất ngờ? Có biết đây là đâu không?”
Ngô Bình: “Núi Hỗn Mang”.
Quái vật nói: “Hỗn Mang là bố tôi, cậu tới địa bàn của tôi còn đòi giết tôi, cậu có nói đạo lý không?”
Ngô Bình thì tức đến nỗi bật cười: “Thế tên khốn nào bắt tao rồi còn muốn ăn thịt tao?”
Quái vật: “Tôi tưởng cậu là một con chim nên bắt định ăn thịt, cắn vào mới biết mình nhầm”.
Ngô Bình: “Bớt con mẹ nó nói nhảm đi! Có con chim nào trông giống tao không hả?”
Quái vật: “Xin chú ý ngôn từ của cậu, loài người các cậu đều ăn nói th ô tục vậy à?”
Ngô Bình nheo mắt nói: “Tao nghe nói loài Hỗn Mang của mày ăn thịt người xong thì có thể dùng được trí tuệ của người đó, mẹ kiếp, không phải mày đã ăn phải một MC đấy chứ?”
Quái vật đáp: “Tôi không phải Hỗn Mang, bố tôi mới là Hỗn Mang, bây giờ tôi vẫn chưa có tên, cậu có thể gọi tôi là Hỗn Mang đời hai”.
Ngô Bình: “Gọi tắt là Nhị Hỗn nhé?”
Quái Vật: “Tuỳ cậu”.
Ngô Bình: “Nhị Hỗn, mày vẫn luôn sống ở đây à?”
Hỗn Mang đời hai: “Tóm lại là ở rất lâu rồi”.
“Bố của mày đâu?”
Hỗn Mang đời hai: “Nó ấy à? Nó biến thành một phần của núi Hỗn Mang rồi. Cậu cũng biết vạn vật đều có tuổi thọ, sau khi sinh ra tôi thì cũng đến lúc nó nên chết, đây chính là sự tiếp diễn của sinh mệnh. Hết cách rồi, trên đời này chỉ được có một thú Hỗn Mang thôi”.
Ngô Bình: “Chẳng phải mày nói mày là Hỗn Mang đời hai à?”
Hỗn Mang đời hai: “Đúng vậy, bây giờ tôi vẫn chưa trưởng thành đến cấp độ Hỗn Mang, nếu không tôi đã ăn cậu từ lâu rồi”.
Ngô Bình cười khẩy: “Có tin bây giờ tao ăn mày luôn không?”
Hỗn Mang đời hai: “Cậu bạn, người với người có thể thiện lành với nhau chút không?”
Ngô Bình: “Mày là con người à?”
Hỗn Mang đời hai: “Tuy tôi không phải con người nhưng tôi có trái tim con người, lòng có con người thì tôi chính là con người”.
“Lý sự cùn gì thế không biết!”, Ngô Bình đá nó một phát rồi quay người định đi, anh không muốn lãng phí thời gian với thứ này.
Hỗn Mang đời hai kêu: “Cậu bạn, dẫn tôi đi với. Nơi quỷ quái này buồn chán quá, dẫn tôi ra ngoài chơi với được không?”
Ngô Bình đứng lại: “Mày xấu thế này, tao dẫn mày ra ngoài làm gì?”, Hỗn Mang đời hai nhảy tại chỗ hai cái rồi biến thành một con chó lớn, cặp mắt xanh biếc, lông trắng muốt, cao ba mét, trông khá là đáng yêu.
“Thế nào? Có phải bây giờ tôi rất đẹp không?”
Ngô Bình hỏi nó: “Mày biết đỉnh Vân Lôi không?”
Hỗn Mang đời hai: “Hỏi thừa, nhà tôi mà tôi không biết được à?”
Ngô Bình: “Thế giúp tao đi, bố tao và sư tổ tao ở chỗ đó, mày giúp tao cứu họ ra”.
Hỗn Mang đời hai: “Chuyện nhỏ, đi!”
Ngô Bình và con chó lớn bay về trước một đoạn thì nhìn thấy một đỉnh núi cao đồ sộ, trên đó lôi quang dày đặc, tiếng sấm nổ đùng đoàng.
Ngô Bình: “Nhị Hỗn, nghe nói trên này có quả Vân Lôi à?”