Ngô Bình cạn lời, ấy thế mà luyện công pháp có thể chết người!

Anh cười khan: “Có thời gian thì chắc chắn tôi sẽ chăm chỉ luyện”.

Linh Nhược: “Tốt nhất cậu nên luyện mau chóng luyện đi, nếu trong vòng một năm mà không có tiến triển gì thì tôi sẽ từ bỏ cậu”.

Ngô Bình thầm nói cô muốn từ bỏ thì từ bỏ đi, tôi cũng đâu có cần cô.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Linh Nhược thờ ơ nói: “Từ bỏ có nghĩa là sẽ chết”.

Ngô Bình hoảng hốt, sau đó tức giận nói: “Tôi không tu luyện cũng không được à?”

Linh Nhược: “Kẻ được Linh Nhược chọn, hoặc phải dũng cảm tiến lên, hoặc phải chết!”

Ngô Bình sửng sốt, sau đó thở hắt ra: “Xem như cô giỏi! Cô có thể cho tôi thêm một bộ công pháp kế tiếp của Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết không?”

Linh Nhược: “Được”.

Nói xong trong đầu Ngô Bình đã xuất hiện hai mươi bốn quyển sách lớn, mỗi một quyển đại diện cho một loại công pháp, toàn bộ đều là phần tiếp theo của Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết.

Anh lướt sơ qua rồi chọn một quyển có tên là Phục Thiên Đại Đạo Kinh. Anh nói: “Cái này đi”.

Bây giờ anh không còn cần thiết phải tìm kiếm gì trong điện Xích Minh này nữa nên lập tức trở về trước mặt Hỗn Thiên Đại Đạo Quân. Anh vái chào: “Bái kiến Đại Đạo Quân!”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười hỏi: “Ngô Bình, cậu có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình: “Đại Đạo Quân, vãn bối có được một bộ công pháp, không biết có tác dụng gì với Đại Đạo Quân hay không”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: “Công pháp cậu có được không cần phải nói với ta, cậu và ta mỗi người có mỗi cơ duyên khác nhau”.

Ngô Bình: “Lời của Đại Đạo Quân chí phải. Nhưng công pháp này có liên quan đến Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết, vãn bối cảm thấy có lẽ sẽ giúp ích được cho ngài”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân hơi bất ngờ, sau đó ôm quyền: “Cậu có lòng quá, cảm ơn cậu!”

Có được một câu cảm ơn của Đại Đạo Quân là một vinh hạnh cực lớn.

Ngô Bình khẽ cười, sau đó dùng thần niệm truyền Phục Thiên Đại Đạo Kinh cho Hỗn Thiên Đại Đạo Quân.

Nhận được công pháp, Hỗn Thiên Đại Đạo Quân liền biết bộ công pháp này không phải là thứ tầm thường. Ông ấy thở dài rồi nói: “Có được kinh này, ta có thể bước tiếp rồi! Ngô công tử, đại ơn này không thể nói hết bằng lời, xin hãy nhận của Hỗn Thiên một lạy!”

Ngô Bình vội vã nhảy ra xa, cười nói: “Đại Đạo Quân, vãn bối đã đến điện Hỗn Thiên thì sau này sẽ không tránh khỏi lấy ngài làm chỗ dựa, mong ngài chiếu cố thêm nhiều”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân nghiêm túc nói: “Sau này chuyện của Ngô công tử chính là chuyện của Hỗn Thiên ta!”

Ngô Bình ôm quyền: “Vãn bối cảm ơn trước. Đại Đạo Quân, vãn bối có một chuyện muốn cầu xin, vãn bối muốn tới núi Hỗn Mang nhanh nhất có thể”.

Hỗn Thiên cười nói: “Không vội, tới nhà ta ngồi một lát đã. Hơn nữa, lẽ nào công tử không muốn tới Thần Nông Cốc xem thử à?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi đáp: “Cũng được ạ!”

Nói rồi hai người thu nhỏ cơ thể, biến thành người thường, sánh vai ra khỏi điện cổ.

Bên ngoài điện, Lam Hân Nguyệt và Hỉ Liên Thắng đang đứng đợi, Hỗn Thiên cười nói: “Quận chúa, mời quận chúa và Ngô công tử tới nhà ta một lát”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play