Chương 34

Ngô Mi gật đầu thật mạnh: “Anh, em chắc chắn sẽ nỗ lực hết sức!”

Hai người đi tới phòng họp phụ huynh, lúc này đã có không ít học sinh và phụ huynh tới, bao gồm cả nữ sinh vừa nói chuyện với Ngô Mi ban nãy.

Ngô Bình ngồi hàng cuối cùng, anh nói với Ngô Mi: “Tiểu Mi, sau này có cuộc thi vật lý, toán học nào em đều đăng ký tham gia hết nhé. Chỉ cần em giành được giải nhất toàn tỉnh thì có thể tham gia dự tuyển vào trường đại học Hoa Thanh”.

Ngô Mi sững lại hỏi: “Những cuộc thi đó đều rất khó, liệu em có làm được không?”

Ngồi bên cạnh là một phụ huynh đeo kính đen, chắc ngoài bốn mươi tuổi. Người đó nhìn sang Ngô Bình, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ chế nhạo nói: “Nghe tôi khuyên chân thành một câu, những cuộc thi đó không phải ai cũng tham gia được đâu. Nếu IQ không đủ thì có đăng ký cũng chỉ mất thời gian”.

Sau đó người này lại đổi giọng kiêu ngạo nói: “Như con trai tôi thì lại khác, toán và lý của nó rất giỏi, không tham gia những kỳ thi đó thì đúng là lãng phí nhân tài. Cho nên, tôi đã đăng ký cho nó tham gia hai kỳ thi của tỉnh sắp diễn ra”.

Ngô Bình tức đến quặn cả ruột, cái gì gọi là IQ không đủ? Anh lập tức phản bác: “Nói phải, thông minh như em gái tôi thì chắc chắn phải lấy được giải nhất toàn quốc. Không tham gia thì đúng là lãng phí nhân tài”.

Đối phương không khỏi bật cười mỉa mai: “Giải nhất toàn quốc? Hài hước thật đấy!”

Ngô Bình đáp: “Sao lại gọi là đùa được, tôi đang rất nghiêm túc. Đúng rồi, kỳ thi toán lần trước, con trai chị được bao nhiêu điểm?”

Người phụ nữ trung niên kia nói với vẻ đầy kiêu ngạo: “Con trai tôi học toán cực giỏi, lần trước mặc dù đề toán rất khó nhưng nó vẫn được 124 điểm, đứng thứ ba toàn trường!”

“Được lắm, được lắm!”, Ngô Bình gật đầu.

Người kia lại tiếp tục ra vẻ: “Cũng không còn cách nào. Toán học cần phải có năng khiếu”.

Ngô Bình cười hỏi Ngô Mi: “Tiểu Mi, em thi được bao nhiêu điểm?”

Ngô Mi biết anh mình định dằn mặt kẻ huênh hoang kia nên vô cùng hợp tác: “Anh, em được 146 điểm. Có một câu làm hơi ẩu nên mới không được điểm tuyệt đối”.

Ngô Bình giận dữ: “Làm ẩu? Sao em có thể cẩu thả như vậy! Bài toán đơn giản như vậy, sao lại không được điểm tuyệt đối. Nếu không thì sao em có thể đứng nhất toàn quốc được cơ chứ? Làm sao vào được đại học Hoa Thanh?”

Ngô Mi cúi đầu đáp: “Vâng, em sai rồi ạ”.

Người phụ nữ trung niên kia biểu cảm vô cùng phong phú, cơ mặt cứng ngắc, 146 điểm sao?

Ngô Bình lại hỏi Ngô Mi: “Tiểu Mi, trước mặt là thầy giáo dạy toán của em phải không?”

Ngô Mi chỉ về phía trước, nơi có một người đàn ông trung niên cắt đầu mái bằng, mặc bộ đồ kaki cổ điển, trông rất giống những người thời xưa.

Ngô Bình bước tới, chào hỏi thầy giáo: “Chào thầy, tôi là anh trai của Ngô Mi – Ngô Bình”.

Thầy giáo vội vã gật đầu: “Cậu là anh trai của Ngô Mi sao? Chào cậu, thành tích học tập của Ngô Mi trước giờ đều rất tốt, đặc biệt là kỳ thi toán lần trước, cô bé đã đạt 146 điểm, đứng đầu toàn trường”.

Ngô Bình: “Đúng vậy, Ngô My từ nhỏ đã có năng khiếu học toán. Thưa thầy, liệu có thể cho nó tham gia kỳ thi toán học giành cho học sinh trung học trên toàn quốc được không?”

Thầy giáo suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp: “Với thành tích của Ngô Mi hiện tại thì thực sự có thể tham gia. Có điều, đối với các học sinh tham dự kỳ thi này thì nhà trường phải đặc biệt cử một giáo viên dạy toán phụ đạo trước kỳ thi. Việc này có thể tốn rất nhiều tiền”.

Ngô Bình mỉm cười đáp: “Tiền không thành vấn đề”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play