v1
Nói cách khác thì nếu không cỏ đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì anh cũng không thể phát hiện ra nó, chỉ có chuột tìm báu vật phát hiện ra khí tức của nó thôi, nhưng nó cũng không thể tìm thấy vị trí cụ thể được.
Ngô Bình giơ tay về phía đó, đất cát bay lên, tảng đá kia đã bay về tay anh.
Ngay khi cầm lấy tảng đá, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh to lớn của nó.
Anh cất nó đi rồi lẩm bẩm: “Có cơ hội thì phải thử luyện hoá mới được”.
Anh vừa cất tảng đá đi thì nghe thấy tiếng động đất, anh quay lại thì nhìn thấy có một con hổ trắng vân vàng.
Khí tức của nó rất mạnh.
Có một cô gái khoảng 20 tuổi đang ngồi trên lưng nó, cô gái có đôi mắt to tròn, nhưng rất lạnh.
Vì Ngô Bình đã thu khí tức lại nên cô gái không cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng của anh: “Anh là người nước nào?”
Ngô Bình: “Tôi đi ngang qua thôi”.
Cô gái vô cùng xinh đẹp, làm Ngô Bình không thể dời mắt.
Cô ấy lạnh lùng nói: “Đây là khu vực săn bắn của hoàng triều, mãnh thú mà họ săn bắt đang tập trung về đây, tu vi của anh hơi kém, không đi mau thì chết ngay đấy”.
Ngô Bình cảm động, cô gái tuy lạnh lùng nhưng rất tốt bụng, quan tâm đ ến cả người mà mình không hề quen biết.
Nhìn khí chất và dáng vẻ của cô gái, Ngô Bình đoán thân phận của cô ấy không bình thường, anh muốn hỏi thăm về núi Hỗn Mang nên hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết nơi nào an toàn được không?”
Cô gái thoáng do dự rồi nhìn lên phía trước: “Xung quanh đây đều rất nguy hiểm”.
Ngô Bình biến sắc mặt: “Thế tôi chết chắc rồi à?”
Anh chợt ngồi xuống đất, sau đó lấy một cái bàn ra pha trà, hương trà thơm ngào ngạt, cô gái cưỡi trên lưng hổ ngẩn ra hỏi: “Lúc nào rồi mà vẫn còn tâm trạng uống trà thế?”
Ngô Bình thở dài: “Kiểu gì cũng chết, tại sao tôi không chết thư thái một chút?”
Sau đó, anh cười nói: “Cô có muốn uống cùng tôi không?”
Cô gái ngửi thấy mùi thơm thì nói: “Thường thì chỉ có thành viên của hoàng tộc mới được uống loại trà này, vậy mà anh lại có. Nói mau, rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình: “Tôi nói rồi mà, tôi chỉ là người qua đường thôi, không phải tu sĩ Hồng Hoang đâu”.
Cô gái: “Anh cũng thú vị đấy, lên đi, trên lưng hổ rất an toàn, có thể giữ mạng cho anh đấy”.
Ngô Bình vui vẻ nói: “Cảm ơn”.
Anh nhấc cả bàn trà rồi bay lên lưng hổ, trên này rất rộng, dư chỗ bày bàn trà. Anh rót cho cô gái một chén trà rồi nói: “Mời!”
Cô gái không khách sáo mà nhấp một ngụm luôn, ở khoảng cách gần thế này, Ngô Bình mới thấy cô gái đẹp ngang với nữ vương Ám Nguyệt, nhưng khí chất của hai người khác nhau.
Song, bây giờ anh đã có cả con trai và con gái rồi nên không thể có suy nghĩ quá phận với cô ấy được, chỉ có thể ngắm nhìn vậy thôi.
Anh nói: “Cô xinh thật đấy, chắc có thân phận cao quý lắm đúng không? Tôi giới thiệu trước nhé, tôi là Ngô Bình, đến từ đại lục Côn Luân”.
Cô gái nhắm mắt thưởng trà rồi nói: “Trà ngon!”
Sau đó, cô ấy nói: “Tôi là quận chúa Hân Nguyệt – con gái của chiến vương hoàng triều Hắc Thuỷ”.
Ngô Bình thoáng bất ngờ, trước khi đến đây, anh đã nghe người khác nhắc đến hoàng triều Hắc Thuỷ, đây là một trong bốn hoàng triều lớn nhất của đại lục Hồng Hoang.