Ngô Bình sải bước đi vào, đi thẳng tới sảnh chính. Trong sảnh có một ông lão đang ngồi, râu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt tràn ngập vẻ tang thương.

Ngô Bình nhìn ông ấy, cảm giác khí tức của ông ấy đang nằm giữa Nhân Hoàng và Thánh nhân, thế nên anh khom người hành lễ: “Bái kiến Bán Thánh”.

Dù nhà họ Âu Dương thế nào đi chăng nữa thì trước mặt Bán Thánh của nhân loại, anh buộc phải tỏ ra tôn trọng.

Ông lão cười gật đầu: “Ta đã biết hết chuyện bên ngoài rồi. Tuy đau lòng nhưng cậu làm đúng. Ta vẫn luôn bế quan, chưa từng dạy dỗ bọn nó. Hậu quả hôm nay chúng nó nhận lấy cũng nằm trong dự liệu”.

Ngô Bình: “Tiền bối là lão tổ của nhà họ Âu Dương sao?”

Ông lão: “Ta từng nhận ơn của nhà họ Âu Dương, ta tên là Tằng Tham, không phải là tổ tiên nhà họ Âu Dương”.

Mấy người Âu Dương Tốn cũng quỳ xuống đất, trước mặt Bán Thánh và Nhân Hoàng, họ không dám chen lời.

Ngô Bình: “Rất lâu rồi không có Thánh nhân hiện thế, bây giờ gặp được Thánh nhân, lòng tôi vui mừng lắm”.

Ông lão: “Hôm nay, duyên phận giữa ta và nhà họ Âu Dương đã tận. Bảo vệ nhà họ Âu Dương những năm tháng qua cũng xem như là trả hết ơn nghĩa rồi”.

Ông ấy đứng dậy cười nói: “Nhân Hoàng, chúng ta đến nơi khác nói chuyện”.

Ngô Bình cười nói: “Được, nếu Bán Thánh không chê, chi bằng tới nhà tôi hàn huyên?”

“Được”, Tằng Tham gật đầu.

Hai người hoá thành độn quang bay xa, để lại đám Âu Dương Tốn lòng dạ ngổn ngang. Lý Huyền Bình lại là Nhân Hoàng! Nhân Hoàng đấy, sự tồn tại như Tam Hoàng Ngũ Đế, sao Lý Huyền Bình làm được?

Ở nhà họ Lý, Tằng Tham được mời vào một căn nhà nhỏ yên tĩnh, Ngô Bình lấy Thanh Lộ ra thiết đãi. Tằng Tham nhấp một ngụm liền khen: “Trà ngon!”

Ngô Bình: “Tiền bối thích thì tôi tặng ngài một ít”.

Tằng Tham cười nói: “Không ngờ thời đại này mà có thể xuất hiện một vị Nhân Hoàng, đáng mừng!”

Ngô Bình: “Tiền bối, ngài có phải là một trong bảy mươi hai hiền tài học trò của Phu Tử không ạ?”

Vị Tằng Tham này là vị “tông thánh” đứng thứ hai trong bảy mươi hai vị hiền tài, địa vị chỉ thua Nhan Hồi mà thôi, là một trong bốn người luôn đi theo bên cạnh Phu Tử.

Tằng Tham: “Ừm, đúng vậy”.

Ngô Bình: “Trên sử sách viết rằng bảy mươi mốt tuổi ngài đã về cõi tiên, không ngờ ngài lại tu Thánh Đạo”.

Tằng Tham: “Cũng là cơ duyên trùng hợp”.

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối đã thế này, thiết nghĩ Phu Tử đã thành Thánh rồi phải không ạ? Không biết bây giờ Phu Tử đang ở đâu?”

Tằng Tham: “Đương nhiên thầy đã thành Thánh rồi, đồng thời sở hữu sức mạnh vô thượng, mở ra được một thế giới – đại thế giới Nho Đạo. Những người đắc đạo trong Nho giáo bọn ta sẽ đến đại thế giới Nho Đạo”.

Ngô Bình: “Thì ra là vậy. Vì sao tiền bối vẫn còn ở lại đây?”

Tằng Tham cười nói: “Vì ta có tâm nguyện chưa hoàn thành nên chưa từng rời khỏi đây”.

Hàn huyên một hồi, Tằng Tham nói với Ngô Bình rằng Phu Tử đã vượt qua cảnh giới Đại Thánh, bước vào lãnh vực mới rồi. Hơn nữa các nhân vật lớn qua nhiều thế hệ trong Nho giáo đã đến đại thế giới Nho Đạo để tiếp tục tu hành.

Bên cạnh đó, kiếp trước Phu Tử đã là Đại Thánh thượng cổ, khi Phu Tử chuyển thế thì bản thể của Phu Tử đã khai mở được đại thế giới Nho Đạo từ sớm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play