Sắc mặt Lâm Triều Tiên thì thay đổi liên tục: “Sắp lớn chuyện rồi, chúng ta phải tới đó ngay!”

Trước đống đổ nát của khu vui chơi, Ngô Bình xách Âu Dương Thường xuất hiện, vứt hắn lên đất, lệnh cho hắn quỳ xuống.

Âu Dương Thường vừa cả kinh vừa tức giận, hắn bị ấn quỳ trên đất, gào lên: “Lý Huyền Bình, nhà họ Âu Dương của tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Ngô Bình vô cảm: “Lạy!”

Âu Dương Thường mất khống chế đối với cơ thể, dập đầu liên tục. Sau khi hắn lạy chín cái, một thanh trường kiếm được ngưng tụ bằng kiếm khí xuất hiện trong tay Ngô Bình.

“Xin hãy dừng tay!”

Một vài người bất thình lình xuất hiện.

Ngô Bình nhìn thì thấy có vài người quen, Âu Dương Tốn, Âu Dương Thánh Hoàng, Âu Dương Trích Tinh, Âu Dương Ngọc và hai người anh không quen.

Thì ra sau khi Âu Dương Thường bị bắt đi thì đã có người âm thầm thông báo cho nhà họ Âu Dương. Nhà họ Âu Dương cả kinh, lập tức phái những cường giả mạnh nhất đi cứu.

Bọn họ vừa tới đã thấy Ngô Bình cầm kiếm, định chém Âu Dương Thường.

Người lên tiếng là Âu Dương Ngọc, hắn ta cao giọng nói: “Anh phải nghĩ cho kỹ, nếu giết người nhà họ Âu Dương tôi thì nhà tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Ngô Bình đặt kiếm lên cổ Âu Dương Thường, lạnh nhạt nói: “Âu Dương Thường giết bốn mươi hai mạng người vô tội, tội đáng chém!”

Một kẻ hừ lạnh: “Mày là cái thá gì mà dám định tội người nhà họ Âu Dương?”

Người này phất tay lên, bốn đạo bùa chú bay ra, chú lực xoắn nhau bay về phía Ngô Bình. Bốn đạo bùa chú này cực kỳ lợi hại, có thể vây giết được cả tu sĩ Chân Tiên.

Ngô Bình không thèm nhìn, phất tay một cái, bốn đạo bùa chú đều nổ tung, hoá thành lửa rồi lụi tàn.

Sau đó anh búng tay, một sợi sấm sét kinh người loé lên, kẻ vừa dùng bùa chú kia lập tức hoá thành tro bụi, đến cọng lông cũng không còn!

“Cậu!”

Âu Dương Tốn vừa kinh ngạc vừa tức giận, người bị giết là một thiên tài của nhà họ Âu Dương – Âu Dương Tuyệt, gã từng gia nhập Thần Chú Môn, nhưng sau này Thần Chú Môn bị diệt nên trở về nhà họ Âu Dương tu luyện.

“Quá ngông cuồng!”

Âu Dương Thánh Hoàng kia phất tay, không trung xuất hiện hàng nghìn cái đầu lâu, mỗi đầu lâu đều phát ra những tiếng niệm chú.

Âu Dương Thánh Hoàng không chết ở Quỷ Môn Quan, ngược lại tu vi còn tăng đáng kể, và học được một môn tà pháp. Tu vi của hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Hư Tiên, thực lực hơn xa trước đây.

“Thiên Tà Sát Chú, chết cho tao!”, ánh mắt hắn dữ dằn, triển khai đòn giết người mạnh nhất của mình.

Ngô Bình chỉ liếc hắn một cái: “Chết!”

Một đạo kiếm quang toả sáng như nhật nguyệt, chớp mắt đã chém nổ hết tất cả đầu lâu, cuối cùng giết luôn Âu Dương Thánh Hoàng!

Bây giờ Âu Dương Ngọc đã nhìn rõ được tình thế, lập tức nói: “Xin anh dừng tay! Có gì từ từ nói!”

Ngô Bình nhìn Âu Dương Thường đang ngơ ngác vì khiếp sợ, hỏi: “Anh còn gì muốn nói không?”

Âu Dương Thường gào lên: “Chẳng qua chỉ chết vài người thường thôi mà, trước mặt chúng tôi, bọn họ chỉ như con sâu cái kiến, sao anh lại ra mặt thay bọn họ?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Vì trong mắt tôi, anh chỉ là một tên cầm thú, còn bọn họ là những con người đang sống sờ sờ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play