Chương 3372
Khi bình tĩnh lại, cô ấy lau nước mắt và nói: “Em đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa”.
Ngô Bình: “Người không sao là tốt rồi, nơi này không ở được, anh sẽ sắp xếp cho em chỗ ở mới”.
Anh liên lạc với Lý Đông Hưng và nhờ ông ấy cử xe tới đưa Trần Hiểu Đồng và lũ trẻ đến nhà họ Lý trước rồi thu xếp sau.
Sau khi Lý Đông Hưng cùng người của mình đến, Ngô Bình hỏi: “Chú Hai, chú có biết dòng họ Âu Dương ở Nam Việt không?”
Lý Đông Hưng: “Gia tộc Âu Dương rất mạnh, có một đám cao thủ, trong đó có người còn là giáo viên của học viện Võ Đạo. Đúng rồi, Âu Dương Thường cũng gia nhập Học phủ truyền kỳ. Còn có một người nữa rất lợi hại tên là Âu Dương Long Tôn. Cậu ta là đệ tử của Thiên Đạo Môn. Âu Dương Thánh Hoàng và Âu Dương Trích Tinh cũng đều đang thăng tiến nhanh chóng. Bây giờ có tin đồn rằng gia tộc Âu Dương này còn mạnh hơn nhà họ Lý chúng ta nhiều”.
Ngô Bình nhướn mày: “Âu Dương Thánh Hoàng vẫn chưa chết?”
Lý Đông Hưng: “Nghe nói hắn mất tích một thời gian, nhưng rồi nửa tháng trước đột nhiên trở về, tu vi tăng vọt, hiện tại đã là Địa Tiên Bất Tử”.
Ngô Bình hờ hững nói: “Cũng hay, vậy chuyện cũ chuyện mới giải quyết một lần cho xong!”
Thực ra trong lòng anh cảm thấy có gì đó không ổn. Tại sao gia tộc Âu Dương này lại sản sinh ra nhiều nhân tài như vậy, người sau lại còn giỏi hơn người trước?
Sau khi đích thân đưa bọn trẻ đến nhà họ Lý, Ngô Bình đến thẳng phủ Thái thú.
Trước phủ Thái thú Vân Đông, một tia sét giáng xuống. Người gác cổng thấy nhân vật vừa đến không phải dạng vừa nên vội vàng hỏi: “Xin hỏi, tiên sinh tìm ai?”
Ngô Bình hờ hững đáp: “Vân Đông Lý Huyền Bình tới gặp Thái thú Lâm”.
Người gác cửa vội vàng đi bẩm báo. Một lát sau, một người thanh niên bước ra, từ xa đã chắp tay, cười nói: “Cậu chủ Lý! Tôi nghe danh đã lâu! ”
Lý Huyền Bình trước mặt anh ta là một đệ tử tinh anh của Thái Thanh kiếm tông. Anh có tiền đồ rộng mở, so với một Thái thú nhỏ bé thì địa vị của Ngô Bình cao hơn nhiều!
Ngô Bình đáp lễ: “Thái thú Lâm, tôi đã nghe nói cậu quản lý nơi này rất tốt. Tôi thay mặt người dân Vân Đông cảm ơn cậu”.
Lâm Triều Tiên cười ha ha, đáp: “Cậu chủ Lý quá khen rồi, mời vào trong phủ nói chuyện”.
Ngô Bình được mời vào phòng khách. Lúc này trong phòng khách còn có mấy người trẻ tuổi, đều có khí phách phi phàm. Có vẻ như Lâm Triều Tiên đang bận tiếp một đoàn khách khác.
Lâm Triều Tiên mỉm cười và nói với mọi người: “Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là cậu chủ Lý Huyền Bình. Anh ấy là tông chủ Lý Môn, cũng là đệ tử tinh anh của Thái Thanh kiếm tông, tiền đồ tương lai vô cùng rộng mở!”
Những người kia sau khi nghe xong cũng không lấy làm sửng sốt, bởi vì thân phận của bọn họ cũng không đơn giản. Bọn họ không phải người của Thiên Đạo Môn thì cũng là người của Học phủ truyền kỳ, thân phận cũng không thua gì Ngô Bình.
“Thái Thanh tiên giáo tôi đã từng nghe qua”, một người thanh niên mặc đồ trắng hờ hững nói: “Hàng trăm năm nay đã sa sút rồi, chẳng có nổi một nhân tài”.
Một vị tu sĩ áo vàng khác tiếp lời: “Đúng là vậy. Nếu đại thế giới Thái Thanh không phải là một trong bảy đại thế giới nòng cốt của Tiên Giới thì e là đã bị thế lực lớn hơn nuốt chửng rồi”.
Ngô Bình lướt nhìn hai người, nói: “Hình như hai vị rất hiểu về đại thế giới Thái Thanh”.
Người đàn ông mặc kình trang thản nhiên nói: “Cũng không hiểu lắm, nhưng mọi người đều hiểu được ít nhiều về các thế lực lớn”.
Lâm Triều Tiên cười nói: “Cậu Lý, đây là đệ tử của Học phủ truyền kỳ, Ba Vũ Hùng. Trong lần kiểm tra đầu vào này, cậu Ba xếp thứ bảy trăm chín mươi tư, đây là một thành tích rất cao”.