Chương 3364
Triệu Hàn Sơn: “Học phủ truyền kỳ vừa mới được thành lập và mọi thứ vẫn đang được thử nghiệm. Tài nguyên năm nay đã được mang tới học viện, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi lấy 50% tài nguyên mà cậu được hưởng”.
Ngô Bình rất hứng thú: “Những tài nguyên này là gì? Đồng Thần Long, hay đan dược?”
Triệu Hàn Sơn cười nói: “Tất cả các tài nguyên đều được chuyển thành chi phiếu truyền kỳ, và học phủ nhận được tổng cộng khoảng một trăm tỷ chi phiếu truyền kỳ. Đây chỉ là tài nguyên cho năm đầu tiên, và trong tương lai sẽ ngày càng nhiều hơn”.
Ngô Bình cau mày: “Chi phiếu truyền kỳ là cái gì? Đáng giá không?”
Triệu Hàn Sơn: “Sức mua của nó còn lớn hơn cả đồng Thần Long! Cậu sẽ nhận được năm mươi tỷ chi phiếu truyền kỳ, và với số chi phiếu đó, cậu có thể vào “Thiên khố” để lựa chọn tài nguyên tu luyện mà mình cần”.
Ngô Bình: “Thiên khố? Đó là cái gì?”
Triệu Hàn Sơn: “Là các loại tài nguyên mà Đại Thiên Tôn thu thập được khi chinh chiến và cả tài nguyên của Tiên Giới, dần dần hình thành nên Thiên khố. Với chi phiếu truyền kỳ, cậu có thể đổi lấy bất cứ thứ gì trong Thiên khố”.
Ngô Bình: “Thì ra là vậy. Xem ra, chi phiếu truyền kỳ chỉ có thể được sử dụng trong Thiên khố”.
Triệu Hàn Sơn: “Nói trắng ra là Đại Thiên Tôn bỏ vốn ra đào tạo nhân tài cho Tiên Đình”.
Sau đó ông ta thấp giọng nói: “Cho nên, trong hai năm đầu tiên, cậu nhất định phải đứng trên tất cả các đệ tử khác, như vậy mới có thể độc chiếm 50% tài nguyên”.
Ngô Bình đương nhiên hiểu rõ điều này. Giả dụ, chỉ cần có ba đệ tử cao cấp thì tài nguyên anh lấy được sẽ giảm đi hai phần ba vì còn phải chia cho hai đệ tử còn lại.
“Còn mấy năm sau, khi những người kia chuẩn bị kỹ càng rồi, cậu khó mà được hưởng đãi ngộ như hiện giờ nữa”.
Ngô Bình hiểu rõ, sau này tiêu chuẩn đệ tử cao cấp độ khó sẽ giảm xuống, dần dần sẽ có đệ tử cấp chín, cấp mười. Đến lúc đó dù giỏi cỡ nào cũng chỉ là một đệ tử cấp mười. Về phần đệ tử truyền kỳ thì độ khó sẽ cao hơn, có khả năng ngồi vững được mấy năm.
Đợi đến cuối, khi đệ tử cuối cùng lấy được tư cách đệ tử, Triệu Hàn Sơn liền dẫn Ngô Bình đi lấy tài nguyên.
Hai người đi đến một căn nhà gác mái, cửa gác xép đang mở, bên trong có mấy tu sĩ đang ngồi. Triệu Hàn Sơn cầm lấy huy hiệu học viên Học phủ truyền kỳ của Ngô Bình, trên đó có chứng minh thân phận của anh.
“Các vị vất vả rồi, đây là học viên Ngô Bình. Cậu ấy đến nhận tài nguyên năm nay”, Triệu Hàn Sơn nói.
Mấy người kia đang tán gẫu thì dừng lại, bọn họ liếc nhìn Triệu Hàn Sơn, sau đó lại nhìn Ngô Bình. Một người trong đó nói: “Triệu trưởng lão, phủ chủ nói tài nguyên tháng sau mới phân phát”.
Triệu Hàn Sơn nhíu mày: “Rõ ràng có tài nguyên, vì sao không dựa theo quy định mà phát cho học viên?”
Người ban nãy thản nhiên nói: “Ông có thể hỏi phủ chủ, tôi cũng không thể giải thích cho ông được”.
Ngô Bình hiểu rằng anh có thể không lấy được năm mươi tỷ chi phiếu truyền kỳ trong thời gian ngắn. Và đến khi anh lấy được thì rất có thể nó đã không còn là năm mươi tỷ nữa.
Anh đột nhiên cảm thấy vô cùng giận dữ, Học phủ truyền kỳ làm ăn kiểu quái gì vậy!
Trong cơn thịnh nộ, Thần anh của anh rung chuyển. Tiếng sấm bắt đầu rền vang trên chín tầng trời. Trong khoảnh khắc, những đám mây sấm sét dày đặc bao phủ và một luồng khí đáng sợ bao trùm toàn bộ Học phủ truyền kỳ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là thiên kiếp của ai?”, rất nhiều người nhìn lên bầu trời với vẻ mặt kinh ngạc.
Trong đám mây đen vần vũ, những tia sét đủ màu xuất hiện, một luồng khí tức cổ xưa được phóng thích ra, hỗn độn mà thần bí.