Chương 3357

Đối phương: “Tôi đang đi về trước theo kế hoạch của mình, có thể đi đến bước nào thì còn phụ thuộc vào may mắn”.

Ngô Bình cảm thấy không thể tin được: “Đường đường là Đạo Tổ, đã là sự tồn tại đỉnh cấp ở thế giới này, sau khi tu hành lại thì sẽ như thế nào, ông có thể trở nên mạnh hơn Đạo Tổ không?”

Con cá nhìn Ngô Bình: “Chàng trai trẻ, tôi đã trải qua quá nhiều, biết nhiều hơn cậu nên đừng nghi ngờ tôi, như thế khiến cậu trông rất ấu trĩ”.

Ngô Bình liếc mắt, lại hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em còn muốn ăn canh cá không?”

Con cá đó lập tức bỏ chạy, chui vào dưới đáy nước.

Đường Tử Di mím môi cười: “Huyền Bình, con cá này thú vị thật”.

Ngô Bình nói: “Đây là một ông lão cấp Đạo Tổ, anh nghi ông ta cố ý chạy đến cạnh anh”.

Đường Tử Di: “Hả?”

Ngô Bình: “Hôm đó đi mua cá, anh đã cảm thấy rất kỳ lạ, một con cá có kiếp trước là Đạo Tổ sao lại bị bắt lên đây, rồi sao lại trùng hợp gặp được anh”.

Đường Tử Di: “Nó sẽ gây bất lợi cho anh sao?”

Ngô Bình: “Không chắc được, nhưng chắc chắn phải đề phòng con cá già này”.

Lúc này hai con Bạch Giao ngoi đầu lên, hóa ra chúng cắn dây thừng, kéo thuyền đi về phía trước. Chiếc thuyền bồng bềnh, rất nhanh đã đi vào giữa hồ.

Huyền Vũ bỗng leo lên từ mạn thuyền, nó không thay đổi gì so với trước, trong khoảng thời gian này vẫn nằm im lìm dưới đáy hồ, chẳng biết vì sao lại tỉnh.

Có vẻ như nó đói rồi, thế là Ngô Bình bèn lấy đan dược ra cho nó ăn, sau khi nuốt vài viên, Huyền Vũ bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời vô tận.

Một luồng sáng màu đen từ trên trời giáng xuống, đi vào trong cơ thể Huyền Vũ, ngay tức thì, cơ thể Huyền Vũ phát ra thần quang, khí tức trở nên khó lường, dần dần tăng lên.

Vài phút sau, Tiểu Huyền Vũ biến thành một thứ to bằng cái cối xay, mọc ra một cái đuôi, dài hơn ba mét, toàn thân phủ đầy vảy, bốn chân to khỏe như bốn cột đình. Đầu Huyền Vũ cũng trở nên uy nghiêm, khí thế phi thường.

Ngô Bình cười nói: “Nó lớn rồi”.

Huyền Vũ bay lên giữa không trung, nó nhìn Ngô Bình nói: “Cảm ơn đã thu nhận tôi, không có gì để trả ơn, chỉ có thể tặng chủ nhân một cái ấn Huyền Vũ”.

Vừa dứt lời, một luồng sáng đen bay ra từ giữa mi tâm nó rồi rơi trên vai phải Ngô Bình, tạo ra một phù ấn màu đen phức tạp.

Để lại phù ấn, Huyền Vũ bay lên không trung, ánh sáng màu đen xoẹt qua rồi biến mất.

Đường Tử Di: “Đây là Huyền Vũ sao? Cảm giác rất uy phong”.

Ngô Bình: “Phòng thủ đứng đầu trong trời đất này thì đương nhiên là uy phong rồi”.

Nói rồi anh vung cánh tay phải, một áo giáp quang màu đen xuất hiện bao bọc toàn thân. Nhìn thấy lớp áo giáp quang này, hai mắt Ngô Bình sáng lên nói: “Thật lợi hại, ngay cả Chân Tiên cũng không thể phá vỡ lớp áo giáp này”.

Chèo thuyền một lát, hai người quay về bên bờ, cành cây khẽ lay động, hạt của cây hòe rơi xuống.

Thế giới đã thay đổi rất lớn, cây hòe thậm chí còn phát triển hơn, với sự giúp đỡ của rễ linh trời đất, hạt cây hòe có tác dụng như tiên đan.

Ngô Bình bóc ra đút cho Đường Tử Di, còn tiện tay hái một quả đào tiên.

Đột nhiên ngựa linh chi, người linh chi nhảy tới từ bên cạnh rồi đáp xuống vai Đường Tử Di. Người linh chi đang cưỡi ngựa linh chi, đôi tay nhỏ bé cầm một chùm trái cây nhỏ màu đỏ.

Đây là bản thể của chúng nó, quả linh chi có tác dụng rất thần kỳ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play