Chương 3339

Chuột tìm báu vật gật đầu.

Thế là theo sự chỉ dẫn của nó, Ngô Bình đi đến trước một bệ ngọc. Có vài món pháp khí đặt trên bệ ngọc. Tuy chúng là pháp khí Chân Tiên nhưng lại chẳng thu hút được anh.

Vậy nên Ngô Bình đã lấy pháp khí ra rồi nhìn chằm chằm vào bệ ngọc cao hơn một mét ấy. Dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện bên dưới bệ ngọc có giấu một chiếc hộp ngọc hình vuông.

Anh vẫy tay một cái, bệ ngọc liền biến thành tro bụi, hộp ngọc nọ bay vào tay anh. Mở hộp ra, bên trong đựng một hạt châu, có mười hai phù văn ý nghĩa đang lơ lửng trên bề mặt hạt châu.

Hình như phù văn có tác dụng phong ấn khí tức của hạt châu, bên trong nó có gì nhỉ?

Anh khẽ mỉm cười, nói với hai cô gái: “Tôi lấy hạt châu này nhé, những thứ còn lại thuộc về hai người đấy”.

Ngô Ngạo Sương vẫy tay: “Cậu cứ tự nhiên chọn”.

Nếu không nhờ Ngô Bình mở cổng, hai chị em họ sẽ chẳng lấy được món nào cả, thế nên anh có công lớn nhất.

Ngô Bình còn bận việc khác, chỉ ở lại một lúc rồi để lại hai viên Tam Bảo Thần Đan, đoạn bảo rằng: “Tôi không thể nán lại lâu, nếu có thời gian, tôi sẽ đến tìm hai người. Đây là bùa ngọc để liên lạc, gặp rắc rối gì thì có thể liên lạc với tôi”.

Nhận bùa ngọc, Ngô Ngạo Sương cười bảo: “Cảm ơn vì đan dược. Rảnh rỗi thì đến Cảng Thành chơi nhé”.

Rời khỏi Động tiên, Ngô Bình đi thẳng đến Hưng Long.

Trong Long Hổ Tiên Cảnh, con trai Lý dược sư của Ngô Bình và Nhậm San San đang cưỡi trên lưng thuồng luồng con mà nghịch nước, phấn khích đến mức không ngừng hò hét.

Tuy Tiểu Đỉnh mới đầy tháng nhưng bây giờ đã có thể chạy trên mặt đất rồi, ngay cả Nhậm San San cũng không đuổi kịp. Mới ra đời không bao lâu mà cậu bé đã bắt đầu nghịch ngợm phá phách, khiến Long Hổ Tiên Cảnh ầm ĩ náo loạn vô cùng.

Đang chơi vui, Lý dược sư bỗng cảm thấy có ai đó đang dõi theo mình. Cậu bé vừa ngoái đầu đã thấy Ngô Bình đang nhìn mình cười.

Lý dược sư reo lên, kéo dây cương một cái, thuồng luồng trắng liền lao về phía anh rồi nhảy lên mười mấy mét, nhào vào lòng Ngô Bình.

“Bố ơi!”, cậu bé phát âm rất rõ chữ, chẳng hề giống một đứa bé mới đầy tháng.

Ngô Bình thơm cậu bé rồi hỏi: “Đỉnh Nhi, mẹ đâu rồi?”

Lý dược sư chỉ về phía trước: “Mẹ đang tập cưỡi ngựa ở đó ạ”.

Hoá ra nước Kim Ưng sai người mang đến một con Tử Long Câu vượt trội. Tử Long Câu này được chọn lựa kỹ lưỡng, đều rất đẹp và cao to.

Nhậm San San thích cưỡi ngựa, trước đây cũng từng học kỹ thuật cưỡi ngựa rồi. Nhìn thấy Tử Long Câu đẹp đến vậy, cô ấy muốn học cưỡi ngay. Thế nên cô ấy đã gọi Nữ Đế Linh Hy đến và nhờ dạy cô ấy cách điều khiển Tử Long Câu.

Ngô Bình ôm Lý dược sư bay đến, nhìn thấy Nhậm San San đang lao vùn vụt trên lưng ngựa. Con Tử Long Câu này là vua ngựa. Con Tử Long Câu khác đi tám nghìn dặm một ngày, còn nó có thể di chuyển đến hai mươi nghìn dặm một ngày! Tốc độ chẳng khác máy bay là bao.

Nhác thấy Ngô Bình, Nhậm San San liền giảm tốc độ, cười bảo: “Huyền Bình, anh về khi nào thế?”

Ngô Bình đáp: “Mới về thôi. San San à, Tử Long Câu không hợp với em. Để anh bảo Lỗ Ngọc làm cho em một chiếc xe ngựa, phối hợp với Tử Long Câu này mới được”.

Nhậm San San nói: “Ừ, cưỡi lâu quá sẽ cảm thấy khó chịu, ngồi xe ngựa vẫn hơn”.

Cả hai về nhà thì gặp Lý Vân Đẩu và bà nội đang trò chuyện với Nhậm Thiên Thắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play