Chương 3329

Chương 3329

Hai người tới trước cửa tiên giáo Thái Thanh, một chàng trai trẻ đang đứng giống như đợi bọn họ. Nhìn thấy Lý Thanh Đế, anh ta vẫy tay cười: “Anh Lý, tôi đợi anh cả buổi rồi!”

Lý Thanh Đế chào anh ta, sau đó giới thiệu: “Tông chủ, đây là bạn của tôi ở tiên giáo Thái Thanh, Lưu Điển. Anh Lưu, đây là tông chủ Lý Huyền Bình của Lý Thị tôi”.

Lưu Điển ôm quyền chào, cười nói: “Chào mừng Lý tông chủ. Anh Lý vẫn luôn nói với tôi tông chủ Lý Thị là một vị cường giả cấp bậc thiên kiêu, hôm nay được gặp mặt, thật sự vinh hạnh!”

Ngô Bình: “Anh Lưu quá khen rồi”.

Lưu Điển: “Lý tông chủ, anh là tông chủ của Lý Thị, theo trình tự bình thường thì có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền. Nếu tố chất đủ tốt còn có thể trở thành đệ tử thân truyền, thậm chí còn có thể là đệ tử ưu tú”.

Lý Thanh Đế: “Anh Lưu, anh là người của tiên giáo Thái Thanh, quen với trình tự ở đây, mọi chuyện phải nhờ cậy cả vào anh rồi”.

Lưu Điển cười nói: “Anh và tôi là bạn bè lâu năm, nói vậy là khách sáo đấy nhé. Đi thôi, chúng ta tới đăng ký ở điện Nghênh Tân”.

Lưu Điển dẫn hai người tới trước một toà cung điện. Trong điện có khu vực chuyên để làm thủ tục nhập môn cho các tu sĩ họ Lý đến từ các nơi.

Đó là một quầy cao hơn một mét, sau quầy có một tu sĩ trẻ tuổi đang ngồi, vì ngồi trên cao nên lúc nào cũng nhìn xuống dưới những người tới làm thủ tục.

Lưu Điển cười nói: “Chu trưởng lão, bọn tôi đến để làm thủ tục nhập môn cho người mới”.

“Người từ đâu tới?”, đối phương hỏi, vẻ mặt rất lạnh nhạt.

Ngô Bình: “Đại lục Côn Luân, tông chủ Lý Thị, Lý Huyền Bình”.

Đối phương ừ một tiếng: “Có người làm chứng không?”

Ngô Bình ngơ ra, nhìn Lưu Điển, Lưu Điển cười xoà: “Chu trưởng lão, thân phận có thể điều tra, không cần người làm chứng đâu nhỉ?”

Trưởng lão trẻ tuổi lạnh lùng nói: “Đây là quy tắc mới. Mấy năm gần đây xuất hiện quá nhiều tông chủ Lý Thị rồi, cấp trên vì vậy mới xét duyệt nghiêm ngặt hơn. Không có người làm chứng thì không thể gia nhập tiên giáo Thái Thanh được”.

Lưu Điển cười nói: “Chu trưởng lão, châm chước chút đi! Vị Lý tông chủ này là một thiên tài tu hành đấy!”

Nghe tới hai chữ thiên tài, ánh mắt trưởng lão trẻ tuổi kia loé lên tia khinh thường. Cũng chẳng trách anh ta như vậy, ở trong thế lực siêu cấp như tiên giáo Thái Thanh, kẻ ở dưới lên cũng xứng được gọi thiên tài sao?

Anh ta nói: “Các anh về tìm người làm chứng đi”.

Lưu Điển kéo Ngô Bình qua một bên nói: “Lý tông chủ, đối phương không chịu, tôi cũng hết cách. Bây giờ chúng ta có hai con đường, thứ nhất là trở về tìm một người làm chứng có thân phận đủ cao”.

Ngô Bình hỏi: “Người thế nào mới xem là thân phận đủ cao?”

Lưu Điển: “Ví dụ như Thiên Quân, Thiên Tôn các kiểu, hoặc trưởng lão cấp cao, trưởng lão nòng cốt của môn phái lớn cũng được”.

Tìm những người như vậy không khó, nhưng Ngô Bình không muốn phiền phức, lại hỏi: “Con đường còn lại thì sao?”

Lưu Điển hạ giọng nói: “Mấy việc kiểu này thật ra vung ít tiền là xong. Nếu Lý tông chủ dư giả thì cứ đút cho anh ta một ít, để anh ta châm chước cho”.

Ngô Bình thấy được, hỏi: “Cho bao nhiêu là được?”

Lưu Điển vê cằm, suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Mười triệu tiền báu là được, nhiều thì lãng phí, ít thì người ta chê”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play