Chương 3307

Đúng lúc này, mọi người chợt ngừng bàn luận vì Ngô Bình đã đi ra.

Anh chắp tay sau lưng đang định rời đi thì bị biển người trước mặt doạ cho giật mình, có người nhìn thấy huy hiệu trước ngực anh thì hét lên: “Trời ơi! Võ vương truyền kỳ chín sao!”

“Trời đất! Chín sao thật kìa, đáng sợ quá!”

Giáo viên nói Ngô Bình không thể được năm sao lập tức tự vả vào mặt rồi chạy mất.

Ngô Bình chắp tay với mọi người ròi nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đ ến tôi”.

Lãnh Nhân và Thiết Huyền bước ra rồi cười nói: “Thầy Ngô, anh mau đi nhận thưởng đi”.

Ngô Bình: “Ai cũng được thưởng hết à?”

Thiết Huyền gật đầu: “Vì viện trưởng đã nhận được nhiệm vụ phải bồi dưỡng ba võ vương truyền kỳ trở lên trong ba nă, nên đã công bố giải thưởng cho thân phận này. Trong đó, võ vương truyền kỳ một sao sẽ được thăng làm giáo viên bốn sao và nhạn được 100 triệu Thần Long. Mỗi khi tăng thêm một cao thì sẽ được thưởng thêm 30 triệu! Hơn nữa, nếu có thể đạt được năm sao thì sẽ được thăng làm giáo viên năm sao”.

Ngô Bình sáng mắt lên, thế thì anh sẽ được 340 triệu Thần Long rồi, hơn nữa còn được phong làm giáo viên năm sao.

Anh nói: “Được, giờ tôi đi lĩnh thưởng luôn”.

Cứ thế, Ngô Bình đã vượt qua vòng vây cuat mọi người rồi đi đến chỗ viện trưởng. Khi Long Tượng Tiên Tôn nhìn thấy Ngô Bình hùng dũng bước tới cùng với mấy trăm người chờ xem náo nhiệt thì lập tức có một dự cảm không lành.

Ngô Bình nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn để râu quái nón, bụng bự có dáng đi như rồng như hổ bước ra. Người này chính là Chu Nguyên Thông – đại ca của Đinh Mặc và Ngô Bình.

Đinh Mặc tiến lên chắp tay với người đàn ông: “Đại ca, đây chính là tam đệ mà em từng kể với anh. Tam đệ, đây là đại ca”.

Ngô Bình bước tới chào hỏi: “Chào đại ca”.

Người đàn ông đỡ anh dậy rồi cười nói: “Anh em trong nhà thì không cần đa lễ. Tam đệ, anh nghe nhị để kể chú là thiên kiêu đúng không? Ha ha, có một cậu em kết nghĩa như chú làm anh mát mày mát mặt”.

Đinh Mặc nhìn vào trong thì cảm thấy có nhiều người đi qua đi lại nên hỏi: “Đại ca, anh đang có việc gì à?”

Chu Nguyên Thông cười đáp: “Cấp trên xếp cho anh thêm mấy trợ thủ, nhưng bọn này ngông lắm, anh đang nghĩ cách hạ oai phong của chúng nó đây”.

Đinh Mặc: “Chúng ta vào trong xem sao đi”.

Ba người cùng đi vào trong, phủ đô đốc rất rộng, có ba người thanh niên lanh mặt đứng dưới nắng, trông ai cũng ngông nghênh, đã thế người còn có vết thương, chứng tỏ vừa đánh nhau.

Chu Nguyên Thông lạnh lùng nhìn họ rồi nói: “Đánh cho mấy trận rồi mà vẫn chưa phục à? Được, đánh tiếp mỗi người thêm một trăm gậy cho tôi”.

Ngô Bình nói: “Đại ca, họ là thuộc hạ của anh ạ?”

Chu Nguyên Thông: “Ừ, nhưng chúng nó cứ tưởng mình giỏi rồi nên không coi anh ra gì cả. Bọn nó dám đánh quan lớn, ức hiếp đồng đội nên anh không thể tha cho được”.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Bọn này có tài năng gì ạ?”

Nghe thấy thế, năm người kia bắt đầu tỏ vẻ bực mình, một người trong số đó đẩy ngã người đang áp tải mình rồi lạnh giọng nói với Ngô Bình: “Anh ăn nói cho cận thận, anh gọi ai là bọn hả?”

Ngô Bình: “Không được gọi vậy à?”

Người kia: “Không được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play