Chương 3301
Anh vừa đi ra thì đã nhìn thấy có một đám mây đen khổng lồ ở trên trời, ngoài ra còn loáng thoáng nghe thấy tiếng sấm.
Đại thần Côn Ngô đã giăng trước kết giới để tránh sấm sét giáng xuống khiến mọi người bị thương.
Ngô Bình híp mắt lại, biết người này đến với ý đồ xấu nên hỏi: “Ai thế?”
Đám mây tản đi, để lộ ra một dáng người cao lớn với khí tức bức người, Ngô Bình có thể thấy đó là một vị thần tiên.
Người thanh niên này có sấm sét vây quanh người, hắn lạnh lùng nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Là cậu giết Tử Lôi Thiên Quân hả?”
Ngô Bình hiểu ra ngay, hoá ra người này đến trả thù. Anh bay lên cao rồi thờ ơ nói: “Đúng thế”.
Người thanh niên mặc áo bào màu bạc, tóc cũng cùng màu, đôi mắt xẹt điện, hắn nói: “Tử Lôi Thiên Quân là bố của tôi, tôi là Dạ Cuồng Đồ, hôm nay đến giết cậu để trả thù cho bố tôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh nghĩ mình mạnh hơn Tử Lôi Thiên Quân à?”
Dạ Cuồng Đồ bình thản nói: “Tôi biết cậu giỏi nên đã mượn Ngũ Lôi Chuỳ của sư phụ, để tôi xem cậu đỡ được mấy búa”.
Hắn vừa nói dứt câu thì đã có một cái búa ngũ sắc xuất hiện trong tay, bên trên còn có tia sét đùng đoàng.
Ngô Bình không nói nhiều, sau thần anh thì thực lực của anh đã ngang với thần tiên rồi.
Trong thần anh có bốn chấm chế do kiếm thần hoa thành, uy lực của chúng rất mạnh.
Anh động tinh thần, một cấm chế lập tức xuất hiện, bên cạnh anh có thêm một thanh kiếm thần màu tím! Đây chính là tài năng của thần anh, biến sức mạnh thành vũ khí.
Sau đó, ba cấm chế còn lại cũng rung lên, bốn thanh kiếm thần lơ lửng bên ngoài cơ thể Ngô Bình, mỗi thanh một màu khác nhau.
Ngô Bình vung tay lên nói: “Đi!”
Một thanh kiếm màu bạc phóng đi trước, nó chém thẳng về phía Ngũ Lôi Chuỳ. Dạ Cuồng Đồ vung cái búa lên, năm con lôi xà xuất hiện rồi tấn công thanh kiếm bạc.
Cheng!
Thanh kiếm rung lên, toả ra vô vàn đường kiếm khí về phía con lôi xà. Các kiếm khí này rất đáng sợ, mấy con lôi xà đã bị chém thành nhiều đoạn.
Hơn nữa, Ngũ Lôi Chuỳ của Dạ Cuồng Đồ cũng bị bổ đôi.
Hắn hoảng hốt rồi không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
“Lên!”
Ngô Bình búng ngón tay, thanh kiếm thần màu đỏ xuất phát, sau đó lập tức đuổi theo Dạ Cuồng Đồ.
“Cậu dám!”
Hắn hét to lên, nhưng cơ thể đã bị chém đứt đoạn rồi tan biến.
Ngô Bình cau mày, vì anh phát hiện Dạ Cuồng Đồ đã dùng bùa thế thân vào giây phút quyết định, vì thế hắn vẫn chạy thoát mất rồi, thứ anh chém được chỉ là con rối thế thân mà thôi.
“Dạ Cuồng Đồ, nhất định tôi sẽ đánh tới thiên vực Cửu Lôi để lấy mạng anh”.
Đánh bại Dạ Cuồng Đồ xong, Ngô Bình đáp xuống đất.
Hoả Hoàng Nhi chạy tới rồi cười nói: “Bố, con muốn đi bế em”.
Ngô Bình cười nói: “Thì đi, em đang ở Long Hổ Tiên Cảnh”.
Hoả Hoàng Nhi mỉm cười rồi đi vào Tiên Cảnh.
Nữ đế Linh Hy cũng đã tới: “Chúc mừng nhé!”