Chương 3298

Thần anh này rất cao lớn, ngay khi hoá thành thực thể, nó đã giống hệt Ngô Bình. Thần anh này mặc tiên y Cửu Bảo, toàn thân được thần quang bao phủ, khí thế thì vang dội, khiến các bá chủ dưới biển trong phạm vi mấy trăm cây số gần đó đều phải nín thở vì sợ bị phát hiện.

Đây chính là thần anh của Ngô Bình, thần anh vươn vai rồi cử động, sau đó ngước lên hỏi sấm sét trên trời: “Định đánh tao hả? Xuống đê!”

Rẹt!

Một tia sét giáng mạnh xuống đỉnh đầu thần anh, đó là lôi kiếp hay còn được gọi là thiên kiếp!

Thần anh của Ngô Bình quá mạnh, nó vừa xuất hiện thì lôi kiếp đã đến rồi.

Tia sét giáng xuống người nó xong thì tan biến luôn, còn thần anh thì như được gãi ngứa.

Trên một hòn đảo nhỏ hình tròn cách đó vài nghìn cây số, có một con cá khổng lồ ngoi lên nhìn về phía Ngô Bình đang độ kiếp.

Một cô thiếu nữ đứng trên lưng rùa cũng đang nhìn về phía lôi kiếp rồi nói: “Ông rùa, thần anh của người này mạnh quá, lưu anh ngày xưa của anh tôi cũng không được như vậy”.

Ông rùa nói: “Thần anh càng mạnh thì lôi kiếp càng khủng khiếp, khéo lần này sẽ dụ cửu trùng lôi kiếp đến mất”.

Cô gái mím môi nói: “Cửu trùng lôi kiếp ư? Cái này cũng có gì lạ đâu, tôi biết nó có mấy loại mà”.

Ông rùa: “Nhưng cô đừng quên, sau Cửu trùng lôi kiếp sẽ đến lôi kiếp thứ hai là Hỗn độn lôi kiếp”.

Cô gái ngạc nhiên: “Hỗn độn lôi kiếp! Thế thì đỡ sao được? Hơn mười nghìn năm nay, cũng làm gì có ai qua được lôi kiếp này đâu”.

Ông rùa: “Thần anh của người này không đùa được đâu, khéo lại làm được”.

Cô gái: “Thế lại hoá là thiên kiêu tuyệt thế à?”

Ngô Bình vừa chịu một đòn sét đánh xong thì tia sét thứ hai đã tới, tia sét lần này vẫn có màu đen, nhưng nó mang theo sức mạnh ăn mòn khủng khiếp, lực sát thương rõ ràng mạnh hơn nhiều tia sét trước đó.

Anh đọc trong sổ tay Ngọc Hoàng thì biết nguyên anh sẽ trải qua ba lôi kiếp, nhưng hầu hết tu sĩ chỉ chịu được lần thứ nhất, chỉ thiên kiêu nào qua được cửu trùng lôi kiếp thì mới phải chịu lôi kiếp thứ hai.

Lôi kiếp thứ nhất có cấp cao nhất là cấp chín, lực sát thương của cấp hai gấp ba lần cấp một, lực sát thương của cấp ba gấp ba lần cấp hai, cứ thế nhân lên thì lực sát thương của cấp chín đã gấp cấp một rất nhiều lần.

Vì thế các tu sĩ bình thường cùng lắm chỉ trụ được đến tầng ba hoặc bốn thôi là kịch, ai chịu được đến tầng năm hoặc sáu thì là thiên tài. Nếu có thể đến được tầng bảy hoặc tám thì là thiên kiêu, còn lên đến tầng chín thì là thiên kiêu tuyệt thế.

Mỗi lần sấm sét giáng xuống đều tôi luyện thêm cho thần anh của Ngô Bình, tia sét đánh xuống người anh làm khói đen bốc lên, nhưng anh không hề bị thương.

Sau đó đến tia sét thứ ba, thứ tư, uy lực ngày càng mạnh hơn, đến tia sét thứ tám thì là một tia thần lôi màu vàng, bên trong ẩn hiện các ảo ảnh đáng sợ. Các ảo ảnh này đều là sinh vật mạnh mẽ của thời cổ đã bị thần lôi gi ết chết rồi giữ lại khí tức.

Xẹt!

Tia thần lôi màu vàng giáng xuống thần anh, Ngô Bình hơi nhíu mày vì đau. Nhưng anh đã luyện hoá Lôi Hồn Điện Phách nên sự tấn công của cấp này vẫn chưa nhằm nhò gì.

Mây đen vẫn tiếp tục tích tụ, một luồng sức mạnh khủng khiếp kéo đến.

Ông rùa thấy thế thì nói: “Tầng thứ chín đang tới rồi”.

Cô gái: “Ông rùa, anh ta có thể vượt qua bình an được không?”

Ông rùa: “Chắc được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play