Chương 3289
Nhậm San San lúc này đang nằm trên giường của bệnh viện chờ sinh. Trong tay cô ấy cầm một miếng ngọc, phân vân không biết có nên báo tin này cho Ngô Bình biết hay không.
Sự xuất hiện của hoa sen máu khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu, mẹ cô ấy còn ngất đi trong lúc đang chăm sóc cô ở bệnh viện. Nếu không phải do họ đều được uống đan dược Ngô Bình cho, thể chất tốt hơn người thường thì chỉ e là đã sớm mất mạng rồi.
Lúc này, bụng cô ấy đau quằn quại, đứa trẻ sắp được sinh ra nhưng các hộ sinh đều đã ngất, không ai giúp được cô ấy.
Cô ấy vội vã bóp nát miếng ngọc bội.
Miếng ngọc vỡ ra, Ngô Bình đang ở Hưng Long đột nhiên giật mình thảng thốt: “Nhậm San San gặp chuyện sao?”
Anh không kịp nghĩ nhiều, hóa thành một tia sáng lao vút đi, chẳng mấy chốc đã tới Hải Thành. Khi anh nhìn thấy hoa sen máu thì đột nhiên nổi giận đùng đùng. Anh giơ tay phóng ra một đạo kiếm quang, đạo kiếm quang bay thẳng về phía hoa sen máu.
Hoa sen máu phát ra ánh sáng đỏ khiến kiếm quang của anh văng ra. Sau đó, một tiếng Phật hiệu vọng lên, một tăng nhân đứng tuổi mặc áo choàng đỏ xuất hiện, chắn đằng trước bông sen máu.
Tăng nhân nhìn Ngô Bình hỏi: “Hậu bối, tại sao cậu dám động vào pháp bảo của Phật gia? Chán sống rồi sao?”
Ngô Bình đáp: “Thu lại thứ này ngay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Anh có thể nhận ra hòa thượng trước mặt không dễ chơi, tu vi của ông ta có lẽ ở cấp Chân Tiên.
Tăng nhân cười cổ quái đáp: “Không khách sáo? Cậu cảm thấy cậu đánh thắng được tôi sao?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ông tự tìm đến chỗ chết thì đừng trách tôi!”
Anh giơ tay lên, kiếm phù Thiên Tượng bay ra. Chỉ thấy một đạo kiếm quang mờ mờ vụt qua, trong nháy mắt đã đem theo khí tức kinh hoàng bay về phía tăng nhân. Kiếm phù Thiên Tượng này anh được môn chủ của Thiên Tượng cho. Uy lực của nó có thể đả thương cả Kim Tiên!
Tăng nhân kia kinh ngạc, kêu lên: “Cậu là ai hả?”
Ông ta hai tay nhấc pháp trượng lên, trên cây trượng có một chiếc đầu lâu tỏa ra ánh sáng bạc. Mặc dù nó tạm thời chắn được kiếm quang nhưng cũng không cầm cự được lâu. Ánh sáng màu bạc không ngừng bị áp chế.
Ngô Bình cười lạnh, lại phóng ra một đạo kiếm quang nữa. Kiếm này của anh đạt tới cảnh giới Không Tượng, lực của trời đất hợp lại cùng kiếm phù Thiên Tượng thành một.
“Đoàng!”
Kiếm quang của anh hủy diệt luồng sáng màu bạc kia, thân thể tăng nhân kia thu lại vào trong chiếc áo choàng, hóa thành một tia sáng đỏ chạy trốn.
Hoa sen đỏ bị kiếm quang chém thành hai nửa. Ngô Bình cảm thấy bông hoa sen quỷ dị này chứa đựng năng lượng sinh mệnh khổng lồ, cho nên anh lấy ra lò luyện Minh Thần rồi ném vào chỗ bông sen.
Lò luyện tỏa ra ánh sáng đen, hút lấy hai nửa của bông hoa sen. Sau đó, lò luyện rung lắc dữ dội và bắt đầu luyện hóa.
Không có thời gian để đợi, anh thu lấy cái lò luyện rồi bắt đầu đi tìm Nhậm San San. Một giây sau, thần niệm của anh đã khóa chặt Nhậm San San, Ngô Bình lập tức xuất hiện trước mặt cô.
Nhậm San San lúc này đã ra máu, cô ấy trông vô cùng đau đớn, sẽ sinh ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh này Ngô Bình sững sờ, sau đó vội vã nắm chặt tay cô. Một luồng tiên lực đi vào người khiến cô thoải mái hơn nhiều.
Thấy Ngô Bình, cô ấy cười nói: “Em biết anh nhất định sẽ tới kịp mà”.
Ngô Bình thở dài: “Tại sao lại giấu anh chuyện em mang thai?”